Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục thành chủ lắc đầu, sắc mặt nặng nề: "Trước đây không ai dám phá quy củ là vì kiêng kị Thủ Hộ Minh, đồng thời cũng vì lợi ích chưa đủ lớn, nhưng tình thế hiện nay đã khác, giá trị của Dương Thanh rất lớn, ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng muốn mang cậu ấy đi để tìm hiểu bí mật của cậu ấy".  

 

"Nếu chúng ta đã đưa ra lựa chọn thì nhất định phải bảo vệ cho được Dương Thanh, tuyệt đối không thể để cậu ấy gặp chuyện không may".  

 

Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi sẽ canh chừng chặt chẽ bên Dương Thanh".  

 

Mục thành chủ trầm giọng nói: "Có trận chiến hôm nay mới có thể khiến đám cao thủ đang rục rịch trong bóng tối kia kinh sợ, tôi định sẽ bế quan một thời gian, trong thời gian này, ông giúp tôi trông coi Mục phủ".  

 

Kiếm khách Ảnh Tử gật đầu, hỏi ngay: "Ngài định đột phá lên Thiên Cảnh?"  

 

Mục thành chủ cười khổ, lắc đầu: "Vẫn chưa tới lúc, nhưng trong thời gian này liên tục phải chiến đấu với cường độ cao, cũng có hiểu ra được đôi chút, tôi định bế quan tu luyện một thời gian, xem xem cảnh giới võ thuật có thể tiến thêm được chút nữa không".  

 

Kiếm khách Ảnh Tử nói: "Ngài yên tâm, có tôi ở đây, không kẻ nào có thể làm náo loạn Mục phủ".  

 

"Tốt lắm!"  

 

Mục thành chủ bèn rời khỏi đó.  

 

Lúc này, tại biệt viện nơi bọn Dương Thanh đang ở tạm trong Mục phủ.  

 

Hoài Lam nhìn Phùng Tiểu Uyển, vẻ mặt như oán trách: "Tiểu Uyển, rốt cuộc anh Thanh lúc nào mới tỉnh lại được đây? Sao chị cứ có cảm giác anh ấy đang giả bộ ngủ nhỉ?"  

 

Phùng Tiểu Uyển hoang mang: "Sao có thể thế được? Sao anh Thanh lại muốn giả bộ ngủ?"  

 

Mặt Hoài Lam đã đỏ ửng lên như thể sắp nhỏ máu, cô ta giận hờn nói: "Từ hôm nay, em chịu trách nhiệm lau người cho anh Thanh đi".  

 

"Được ạ!"  

 

Phùng Tiểu Uyển nhận lời.  

 

Hoài Lam lập tức cười ha ha, như thể gian kế vừa thành công: "Cứ như vậy nhé, không được đổi ý đâu nhé!"  

 

Phùng Tiểu Uyển dở khóc dở cười, nói: "Chỉ là việc lau người cho anh ấy thôi mà? Có phải em chưa từng làm việc đó đâu, có gì mà phải ngại?"  

 

Nói xong, cô ta bắt đầu lau người cho Dương Thanh.  

 

Hoài Lam vội vã rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, trong phòng truyền ra một tiếng kêu kinh sợ, Hoài Lam đắc ý cười ha hả: "Nhóc con à, giờ thì biết vì sao chị không muốn lau người cho anh ấy rồi chứ?"  

 

Đợi sau khi Phùng Tiểu Uyển lau người cho Dương Thanh xong và đi ra khỏi phòng, gương mặt cô ta đã đỏ bừng cả lên, thậm chí sắc đỏ còn lan xuống cổ.  

 

Lúc này, Dương Thanh đã khôi phục ý thức nhưng lại không cách nào tỉnh dậy được, lòng tràn đầy khó xử: "Người anh em à, dạo này mày làm sao thế hả? Mùa xuân đã tới đâu? Mày không thể bớt bớt đi chút được à?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK