Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tôn Húc thân là chủ gia tộc lại càng căng thẳng hơn, nhìn chằm chằm vào lối ra, âm thầm lo lắng.  


Những cấp cao khác của nhà họ Tôn cũng có tâm trạng tương tự, không ai hy vọng người đi ra ngoài là Dương Thanh.  


“Rầm!”  


Rốt cuộc cửa của hầm trú ẩn cũng mở hẳn, một thanh niên bế một cô bé đáng yêu đi ra ngoài, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên với cơ thể chằng chịt vết thương.  


“Dương Thanh!”  


Rốt cuộc người nhà họ Tôn người cũng thấy rõ mặt Dương Thanh, ai cũng có vẻ kinh hãi.  


Tôn Húc cảm thấy người mềm nhũn, lảo đảo lùi lại mấy bước.  


Sự xuất hiện của Dương Thanh đã cho thấy, ba sát thủ thần bí hồi nãy đều chết trong kia rồi, bằng không, sao đám người Dương Thanh có thể đi ra ngoài chứ?  


Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu được tìm thấy ở hầm trú ẩn của nhà họ Tôn, bây giờ Dương Thanh sống sót ra ngoài, có thể tưởng tượng được nhà họ Tôn sắp phải đối mặt với thứ gì.  


Dương Thanh cũng không quan tâm đến sắc mặt người nhà họ Tôn, một tay bế Tiêu Tiêu, tay kia đỡ Tần Đại Dũng.  


Tần Đại Dũng bị thương rất nặng, bây giờ vẫn đi được đã là cố lắm rồi.  


“Mau! Đội bác sĩ của nhà họ Tôn đâu rồi? Mau ra đây cho tôi”.  


Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi,  Tôn Húc vội quát lớn.  


Ông ta vừa dứt lời, mấy người mặc áo blouse trắng lập tức chạy đến.  


“Cậu Thanh, đây là chuyên gia y học mà nhà họ Tôn chúng tôi đã trả giá cao để mời về, hãy để họ khám cho con gái và bố vợ cậu đi!”  


Tôn Húc lao tới trước mặt Dương Thanh, nói với thái độ vô cùng cung kính.  


Lúc này, trên mặt Tôn Húc - người vừa cầu nguyện Dương Thanh chết ở nơi tránh nạn tràn ngập vẻ cung kính, đâu dám có biểu cảm khác chứ?  


Ông ta chỉ muốn quỳ xuống xin Dương Thanh tha cho.  


Cấp cao của nhà họ Tôn đều sợ ngây người, nhưng nghĩ đến địa vị của Dương Thanh ở Yến Đô bây giờ, anh đã sống sót dưới tay ba sát thủ đỉnh cao, tức là anh rất mạnh mẽ.  


Cho dù họ đều muốn Dương Thanh chết thì cũng không dám nói ra.  


Dương Thanh lạnh lùng nhìn Tôn Húc, cũng không ngăn cản, đặt con gái lên cáng cứu thương bên cạnh: “Nếu con gái tôi gặp bất trắc, tôi sẽ tiêu diệt cả nhà họ Tôn!”  


“Vâng vâng vâng!”  


Tôn Húc sợ đến mức trán đầm đìa mồ hôi lạnh, tức giận quát đội chuyên gia: “Còn không mau khám cho con gái cậu Thanh đi”.  


Mấy chuyên gia vội vàng bước đến, cẩn thận kiểm tra cho Tiêu Tiêu.  


Mấy nhân viên y tế cũng bắt đầu xử lý vết thương cho Tần Đại Dũng.  


Người Tần Đại Dũng chằng chịt vết thương, có lẽ đã gãy mấy cái xương sườn, trông vô cùng suy yếu, mắt sưng húp cả lên.  


Trông rất thê thảm.  


Đội ngũ chữa trị của nhà họ Tôn đều xúm lại quanh Tiêu Tiêu và Tần Đại Dũng để kiểm tra.  


Dương Thanh nhìn chằm chằm vào họ, nếu không lo lắng Tiêu Tiêu sẽ gặp chuyện khi hôn mê quá lâu, còn lâu anh mới để họ kiểm tra cho cô bé.  


Một chuyên gia lớn tuổi đeo kính gọng vàng nhanh chóng bước tới, nhìn Dương Thanh: “Cậu Thanh cứ yên tâm, cơ thể con gái cậu không có vấn đề gì, cô bé sợ quá nên mới hôn mê mà thôi. Chỉ cần cậu muốn, bây giờ tôi sẽ giúp cô bé tỉnh lại”.  


“Vậy mau làm đi!”  


Dương Thanh tức giận quát.  


Anh lo cho Tiêu Tiêu nên mới để đội bác sĩ của nhà họ Tôn khám cho cô bé, nào ngờ chẳng những lão già này không giúp Tiêu Tiêu tỉnh lại mà còn hỏi ý anh.  


Tôn Húc cũng tức giận quát: “Ông là con lợn à? Tôi đã bảo ông chữa cho con gái và bố vợ của cậu Thanh, đương nhiên phải chữa khỏi chứ”.  


“Vâng vâng vâng, bây giờ tôi sẽ giúp con gái cậu Thanh tỉnh lại”.  


Chuyên gia lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng chữa trị cho Tiêu Tiêu.  


Sau khi ông ta ấn huyện nhân trung của Tiêu Tiêu mấy lần, cô bé chậm rãi mở mắt.  


“Oa...”  


Nào ngờ vừa tỉnh lại, Tiêu Tiêu đã khóc rống lên.  


Dương Thanh lập tức xuất hiện bên con gái, bế cô bé lên: “Tiêu Tiêu đừng khóc, bố đây rồi!”  


“Bố… Hu hu…”  


Nhìn thấy Dương Thanh, Tiêu Tiêu hô lớn rồi ôm chặt cổ anh, khóc rất dữ dội.  


Tiếng khóc của con khiến Dương Thanh cảm thấy tim mình sắp nát.  


“Tiêu Tiêu đừng khóc! Bố đây! Bố đây!”  


Dương Thanh liên tục vỗ về cô bé.  


“Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Chẳng phải ông nói con gái cậu Thanh không sao à? Sao con bé khóc ghê thế?”  


Tôn Húc sợ phát khóc, vội chất vấn chuyên gia lớn tuổi.  


Nếu Tiêu Tiêu gặp bất trắc, ông ta không hề nghi ngờ về việc Dương Thanh sẽ cho nhà họ Tôn biến mất khỏi cõi đời này.  


“Chủ gia tộc, cậu Thanh, hai người đừng sốt ruột, cô bé không sao hết, chỉ sợ quá nên không kiềm chế được mà thôi. Cô bé khóc mới tốt, bằng không, cứ giấu kín trong lòng thì sẽ ảnh hưởng tới cơ thể”.  


Chuyện gia lớn tuổi vội nói, liên tục lau mồ hôi lạnh.  


Ngay cả Tôn Húc cũng e ngại Dương Thanh, nếu con gái anh gặp chuyện, chắc chắn Tôn Húc sẽ giết ông ta mất.  


Nghe thấy thế, Dương Thanh cũng yên tâm hơn.  


Tiêu Tiêu khóc một lúc lâu mới nín, ghé vào vai Dương Thanh, tiếp tục thút thít, thỉnh thoảng cơ thể còn hơi run rẩy.  


Dương Thanh vẫn luôn ôm chặt con gái, liên tục vỗ về.  


“Cậu Thanh, vết thương của bố vợ cậu hơi nghiêm trọng, gãy mất hai cái xương sườn, xương tay trái cũng gãy, cậu xem nên chữa trị ở đây luôn hay…”  


Sau khi kiểm tra cho Tần Đại Dũng xong, chuyên gia lớn tuổi bước đến trước mặt Dương Thanh, thận trọng hỏi.  


“Dương Thanh, đưa bố về nhà đi!”  


Tần Đại Dũng chợt nói.  


Bảo ông ấy ở lại nhà họ Tôn để chữa trị ư, sao có thể chứ?  


Đương nhiên Dương Thanh cũng không định để Tần Đại Dũng ở lại đây, anh nhìn về phía Tôn Húc: “Sắp xếp một chiếc xe cứu thương đưa bố vợ tôi đến dinh thự Vân Phong”.  


“Vâng, tôi làm ngay ạ”.  


Tôn Húc vội nói.  


Nhà họ Tôn có xe cứu thương riêng, Tôn Húc chỉ ước Dương Thanh mau chóng rời đi, còn cử đội chuyên gia của nhà họ Tôn đi theo anh nữa.  


Mãi đến khi Dương Thanh rời khỏi nhà họ Tôn, Tôn Húc mới thở phào nhẹ nhõm, thấy lưng lạnh toát, lúc này ông ta mới nhận ra, lưng mình đã đầm đìa mồ hôi lạnh vì sợ hãi rồi.  


“Chủ gia tộc, Dương Thanh sẽ không đến nhà họ Tôn nữa chứ?”  


Tôn Húc vẫn chưa hết sợ hãi, một cấp cao của nhà họ Tôn bỗng nói: “Dù sao, con gái và bố vợ cậu Thanh cũng được tìm thấy ở nhà họ Tôn”.  


“Bây giờ cậu Thanh đang vội đưa họ rời đi nên mới không so đo với chúng ta đấy”.  


Tâm trạng Tôn Húc vừa tốt hơn, lập tức sợ hết hồn khi nghe thấy thế.  


“Hồi nãy khi đến nhà họ Tôn, cậu ta đã nói, sau hôm nay, ở Yến Đô không còn nhà họ Tôn!”  


Tôn Húc chưa kịp nói gì, cấp cao kia lại bổ sung một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK