Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu tam trưởng lão chịu gặp Dương Thanh thì mọi việc đã không thành ra thế này.

Hiện tại Dương Thanh còn chưa vào gặp tam trưởng lão, giữa chừng đụng phải đám Thiệu Nham, bây giờ sư huynh đệ của Thiệu Nham còn dẫn theo người tới, một khi hai bên xảy ra xung đột, thế chẳng phải họ hoàn toàn đắc tội Dương Thanh ư?

Càng nghĩ, trong lòng Lưu Khánh càng lo sốt vó.

Thiệu Nham đột ngột nói: “Lưu Khánh, sao anh cứ bao che tên kia vậy, có phải hắn hối lộ cho anh lợi lộc gì rồi không?”

Lưu Khánh trợn to hai mắt, tức giận nói: “Nói bậy! Cậu ấy là khách quý do sư phụ tôi mời tới, đích thân tôi dẫn theo các sư đệ xuống thế tục dẫn về, các sư đệ có thể làm chứng, chứng minh tôi hoàn toàn không thu lợi gì người ta!”

Thiệu Nham cười lạnh: “Nếu đã không có thì cần gì phải cực lực giãi bày như vậy?”

Lưu Khánh tức tới mức toàn thân run rẩy, hắn từng gặp kẻ mặt dày như mo nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ thế này, cực lực giãi bày là khẳng định sao?

Dù sao hắn cũng đã nhìn ra được, đám người này chắc chắn sẽ không bỏ ý định trả thù dù hắn đã nói tới rát lưỡi rằng Dương Thanh là khách quý của tam trưởng lão.

“Lưu Khánh, tên kia hủy hoại đan điền của sư đệ tôi, tôi tuyệt đối không thể tha thứ! Nơi này là chỗ ở của tam trưởng lão, tôi tôn trọng trưởng lão nên mới không cho người xông vào bắt thủ phạm, cậu chủ động giao ra đi”.

Lúc này, Hà Đông Thành cũng lên tiếng.

Mặt Lưu Khánh hiện tại chẳng còn dễ nhìn, hắn nói: “Hà sư huynh, nếu anh muốn biết chuyện vừa rồi xảy ra thế nào thì rất dễ tìm hiểu, chính Thiệu Nham chủ động khiêu khích mới bị phế đan điền, tất cả do chính anh ta gieo gió gặt bão!”

“Vả lại cậu Dương do sư phụ tôi mời tới, tôi sẽ không giao người!”

Hà Đông Thành híp mắt: “Cậu muốn liều mạng bảo vệ thằng oắt kia?”

Lưu Khánh lắc đầu: “Không phải tôi muốn liều mạng bảo vệ mà là tôi không thể giao người, thêm nữa là tôi làm thế cũng là vì sự an toàn của anh. Thực lực của cậu Dương thâm sâu khó lường, vượt qua Thiên Cảnh ngũ phẩm, muốn giết anh thì dễ như ăn bánh vậy”.

“Cậu nói cái gì?”

Lửa giận bùng lên trong mắt Hà Đông Thành, hắn ta nhìn chằm chằm: “Con kiến của thế tục cũng có thể giết tôi?”

“Lưu Khánh, mồm cậu đúng là thúi! Dương Thanh còn chưa tới ba mươi, còn là tới từ cái mảnh đất chết thế tục thì sao có được thực lực vượt qua Thiên Cảnh ngũ phẩm?”

“Đúng vậy, tìm khắp Trung Giới giới Cổ Võ này cũng không có ai dưới ba mươi là Thiên Cảnh ngũ phẩm, dù là thiên kiêu đứng đầu Mạc Như Tuyết thì cũng chỉ là Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong, mà cô ta đã ba mươi rồi!”

“Lưu Khánh, dù muốn cứu tên kia thì anh cũng nên kiếm cớ cho hợp lý, nếu hắn có thực lực Thiên Cảnh ngũ phẩm, tôi trồng chuối ăn phân!”

...

Võ giả bên cạnh Hà Đông Thành không nhịn được, cho rằng Lưu Khánh đang lừa họ.

Sắc mặt Lưu Khánh tái mát, hắn biết chỉ dựa vào mình thì không thể chặn được đám người này, trừ phi sư phụ lộ mặt.

Nhưng sư phụ cứ đóng cửa không ra, sao có thể chịu đứng ra giúp Dương Thanh?

Đúng lúc này, một khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người Hà Đông Thành, đè ép lên thân Lưu Khánh, Hà Đông Thành lạnh giọng nói: “Lưu Khánh, tôi cho cậu cơ hội cuối, lập tức lôi tên kia ra đây chịu chết, bằng không tôi phế đan điền của cậu trước”.

Cảm nhận được khí thế bộc phát từ Hà Đông Thành, Lưu Khánh kinh ngạc, hắn là Thiên Cảnh tứ phẩm trung kỳ nhưng Hà Đông Thành lại mang tới cho hắn áp lực cực lớn, vậy thực lực đối phương chắc chắn đã hơn Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ.

Nói cách khác, Hà Đông Thành đã đột phá tới Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK