Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 905: Chết rồi


Tần Thanh Tâm run rẩy vô thức ngồi ngay ngắn.

Cô nhìn thấy dục vọng nóng bỏng trong mắt Tiết Nguyên Cát.

“Tại sao ông lại giày vò Dương Thanh như vậy?”

Tần Thanh Tâm bỗng cắn răng hỏi.

Mặc dù cô bị người của Tiết Nguyên Cát dẫn tới đây nhưng chỉ lúc cướp vô lăng trên xe mới bị đánh ngất.

Sau đó cô không hề bị thương.

Cô có cảm giác Tiết Nguyên Cát không có ý làm hại mình và Dương Thanh, mà là có mục đích không thể nói cho ai biết.

Tiết Nguyên Cát cười híp mắt nhìn chằm chằm Tần Thanh Tâm: “Cô nghĩ tại sao tôi phải làm vậy?”

Cô chỉ tỏ ra tức giận, không chịu trả lời.

“Trần Quân, ông nói cho cô Tần biết tại sao tôi phải làm vậy đi!”

Tiết Nguyên Cát đột nhiên nói với người trung niên đứng bên cạnh.

Trần Quân khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc vest, đeo kính gọng vàng. Dưới ánh đèn, ánh mắt ông ta trở nên gian trá.

Ông ta đẩy giọng kính, cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, Nhị vương tử muốn thuần phục Dương Thanh phải không?”

Tiết Nguyên Cát không đáp, chỉ mỉm cười nhấp một ngụm trà, vẻ mặt hài lòng.

Trần Quân lại nói tiếp: “Lần đầu Nhị vương tử cho người tới san bằng một phần công trình ở Thành Cửu Châu đã bắt đầu xây dựng kế hoạch”.

“Đầu tiên phá công trình khiến Dương Thanh tức giận mất kiểm soát”.

“Lần thứ hai lại mua chuộc nhà cung cấp vật liệu phá công trường tiếp để đánh lạc hướng”.

“Nếu Dương Thanh không vội vàng chạy tới công trường, sao Quỷ Kiến Sầu có cơ hội bắt cô Tần đi?”

Tần Thanh Tâm kinh hãi, không ngờ hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy đều là âm mưu nhằm vào Dương Thanh.

“Bắt tôi đến đây có tác dụng gì?”

Tần Thanh Tâm hỏi.

Trần Quân cười nói: “Một người đàn ông có thể vì cô từ một kẻ vô dụng trở thành người có thực lực mạnh mẽ như ngày hôm nay, chứng tỏ cô rất quan trọng với cậu ta”.

“Chỉ cần cô gặp chuyện, cậu ta sẽ hoảng loạn. Sự thật chứng minh cậu ta đã rối trí vì cô”.

Tần Thanh Tâm vô thức run rẩy, không ngờ mình lại quan trọng với Dương Thanh đến vậy.

Hai mắt cô ướt nhòe, vành mắt hoe đỏ.

“Cô Tần đúng là khiến người ta phải ghen tỵ. Được một người đàn ông yêu thương như vậy, nếu những người phụ nữ khác biết được đều sẽ ghen tỵ muốn chết”.

Trần Quân mỉm cười nói tiếp: “Chỉ cần cô vẫn ở trong tay chúng tôi, bắt Dương Thanh từ bỏ tất cả cũng không thành vấn đề”.

“Nhưng Nhị vương tử không cần những thứ cậu ta đang có, mà cần chính cậu ta”.

“Nhưng người như cậu ta chỉ khi thuần phục được cậu ta, cậu ta mới chịu nghe thời”.

“Nhị vương tử giày vò Dương Thanh như vậy là để cậu ta biết, dù cậu ta ở Yến Đô lợi hại đến mức nào thì đối với Nhị vương tử, cậu ta chẳng là cái thá gì”.

“Chỉ khi hủy hoại lòng tin của cậu ta mới có thể hoàn toàn thu phục”.

Tiết Nguyên Cát cười lớn nói: “Tốt, nói hay lắm!”

Câu nói này cũng thừa nhận suy đoán của Trần Quân.

Tần Thanh Tâm giương đôi mắt ướt đẫm nhìn lên TV, chỉ cảm thấy mình thật vô dụng. Đã không giúp được gì còn trở thành gánh nặng cho Dương Thanh.

Tuy anh sẽ không gặp nguy hiểm nhưng cứ trơ mắt nhìn anh bị giày vò như vậy, cô rất đau lòng.

“E là những chuyện này vẫn chưa đủ để thuần phục Dương Thanh”.

Trần Quân bỗng lên tiếng: “Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn Nhị vương tử vẫn còn kế hoạch khác dành cho Dương Thanh?”

Tiết Nguyên Cát cười nói: “Không sai, có tiến bộ. Đợi tôi trở thành Tiết Vương đời kế tiếp sẽ cho ông làm quân sư”.

Nghe thấy thế, Trần Quân mừng rỡ vội đáp: “Cảm ơn Nhị vương tử!”

Sau đó ông ta lại cung kính hỏi: “Nhưng không biết kế hoạch tiếp theo của Nhị vương tử là gì?”

Tiết Nguyên Cát mỉm cười: “Ông sẽ biết thôi. Nhưng e là đêm nay không xem được nữa rồi”.

Dứt lời, ông ta quay người lên tầng, trước khi đi còn căn dặn: “Đưa cô Tần đến phòng cho khách nghỉ ngơi. Sáng mai cô ta còn phải xem kịch hay với tôi”.

“Vâng!”

Hai nữ vệ sĩ lập tức tiến lên lôi Tần Thanh Tâm tới phòng cho khách, không cho cô cơ hội phản kháng.

Cùng lúc đó ở bến tàu ngoại ô phía Bắc.

Bốn phía toàn là container, Dương Thanh vẫn không ngừng tìm kiếm, không bỏ lại một cái nào.

Tiền Bưu tìm chậm hơn anh rất nhiều.

“Nghỉ một lúc rồi tìm tiếp”.

Hai người gặp nhau ở nửa đường, Dương Thanh bỗng nói.

“Vâng!”, Tiền Bưu đáp.

Dương Thanh quay người định lên xe nghỉ ngơi. Tiền Bưu vội vàng đi theo: “Cậu nghĩ bao giờ chúng ta mới tìm được vợ cậu? Hơn một tiếng rồi chúng ta mới tìm được mấy cái”.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Có khi sắp tìm thấy rồi đấy”.

“Cậu có manh mối gì à?”

Tiền Bưu vội vàng hỏi.

Hai người vừa nói vừa ra khỏi bãi đất xếp đầy container kia.

“Bốp!”

Dương Thanh đang đi trước bất chợt quay lại bóp cổ Tiền Bưu.

Tiền Bưu lập tức hoảng sợ, khó nhọc nói: “Cậu… cậu Thanh, cậu… cậu sao thế?”

“Ông không phải Tiền Bưu. Rốt cuộc ông là ai?”

Lúc này toàn thân Dương Thanh tỏa ra một luồng sát khí khủng bố.

Anh như biến thành một người khác, ánh mắt lạnh lẽo.



Tiền Bưu hốt hoảng nói: “Tôi… tôi là Tiền Bưu mà!”

“Roẹt!”, Dương Thanh xé mặt nạ da người trên mặt Tiền Bưu xuống, lộ ra một gương mặt dữ tợn dọa người, đầu tóc bạc trắng.

Quỷ Kiến Sầu!

Chính là người đã bắt cóc Tần Thanh Tâm!

Quỷ Kiến Sầu không ngờ mình lại bị phát hiện.

Nếu đã bại lộ, ông ta cũng không cần che giấu nữa, toàn thân tỏa ra khí thế khủng khiếp.

“Bịch!”

Ông ta không hề do dự đá vào ngực Dương Thanh, thừa cơ bỏ trốn.

“Thúc Cốt Công?”

Dương Thanh nhíu mày chứng kiến Quỷ Kiến Sầu thoát khỏi tay mình.

Lúc ở biên giới phía Bắc, anh đã thấy rất nhiều môn võ thuật, đương nhiên có cả Thúc Cốt Công. Anh chỉ không ngờ lại thấy nó ở Yến Đô.

Vừa rồi Quỷ Kiến Sầu đã dùng Thúc Cốt Công thu nhỏ xương cổ để thoát khỏi tay của Dương Thanh.

“Không ngờ vẫn còn có người nhận ra được Thúc Cốt Công”.

Quỷ Kiến Sầu nheo mắt nói.

Ông ta vốn bị hủy cả gương mặt, tròng mắt hơi híp chỉ còn một khe hở, cộng với vết sẹo trên mặt nên rất khó phân biệt đâu là mắt của ông ta.

Trông như một thi thể không có mặt.

“Chắc ông chính là Quỷ Kiến Sầu?”

Dương Thanh lạnh lùng hỏi: “Ông làm gì Tiền Bưu rồi? Ông ấy đang ở đâu?”

Anh đã hoài nghi ông ta từ lâu, chỉ là bất đắc dĩ phải giả vờ không biết để che giấu.

Trước giờ Tiền Bưu chưa từng nói nhảm nhiều như thế, cũng không chủ động hỏi anh quá nhiều.

Vừa nãy tranh thủ nghỉ ngơi rời đi mới tìm được cơ hội đối phó ông ta.

“Chết rồi!”

Quỷ Kiến Sầu cười khanh khách, giọng điệu cực kỳ rùng rợn.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK