“Trên đời có thiên kiếp đáng sợ như thế thật à?”
“Bảy tia sét cùng giáng xuống, ngay cả thần cũng chết đúng không?”
“Chắc Khương Cửu Hùng đã bị thiên kiếp đánh cho ra bã rồi nhỉ?”
“Đúng thế, còn mười mấy cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Thủ Hộ Minh nữa, có lẽ cũng tan biến rồi đúng không?”
...
Tất cả cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ đều sững sờ, cảm thấy như đang mơ.
Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, Thủ Hộ Minh là trời, nhưng giờ họ đã tận mắt chứng kiến trời của Hạ Giới giới Cổ Võ sập xuống.
Cùng lúc đó, ở chi nhánh Thủ Hộ Minh, Trung Châu, thế tục.
“Có chuyện gì thế?”
Minh chủ Đỗ Ngọc Sơn của Thủ Hộ Minh đang chuẩn bị tuyên chiến với hội trưởng lão vào 0 giờ đêm bỗng đứng phắt dậy, hoảng sợ nhìn về phía Hạ Giới giới Cổ Võ.
Tuy khoảng cách rất xa nhưng lão ta vẫn thấy bên phía Hạ Giới giới Cổ Võ, sấm sét đã giăng kín trời, khí thế khủng khiếp đang truyền từ Hạ Giới giới Cổ Võ tới đây, tuy lão ta là cao thủ mạnh nhất Hạ Giới giới Cổ Võ nhưng vẫn cảm nhận được sự đáng sợ của khí thế này.
Không riêng gì chi nhánh Thủ Hộ Minh ở Trung Châu, chủ của các thế gia Cổ Võ lớn cũng đang kinh ngạc nhìn về phía Hạ Giới giới Cổ Võ, họ có cảm giác dường như cả Hạ Giới giới Cổ Võ sắp bị phá hủy.
Đỗ Ngọc Sơn và chủ của các thế gia Cổ Võ nhanh chóng nhận được tin từ Hạ Giới giới Cổ Võ.
Tại chi nhánh Thủ Hộ Minh ở Trung Châu, Đỗ Ngọc Sơn ngồi đờ ra trên ghế, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Chết rồi! Chết hết rồi!”
Lão ta sững sờ nói, như mất hồn.
Các quý tộc của Thủ Hộ Minh cũng tái mặt, họ đã biết chuyện mười tám cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Thủ Hộ Minh đều chết dưới thiên kiếp của Khương Cửu Hùng.
Thủ Hộ Minh có thể xưng vương ở Hạ Giới giới Cổ Võ lâu như thế cũng vì có nền tảng mạnh mẽ, số cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm luôn từ mười người trở lên.
Nhưng bây giờ, gần nửa số cao thủ hàng đầu của Thủ Hộ Minh đã chết.
Còn thế gia Cổ Võ khác thì không tổn thất gì.
Việc Thủ Hộ Minh suy yếu cũng đồng nghĩa với việc thế gia Cổ Võ hàng đầu sẽ mạnh hơn.
“Khương Cửu Hùng!”
Đỗ Ngọc Sơn nhắc lại cái tên này với vẻ mặt dữ tợn.