Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, một luồng khí thế hùng mạnh bộc phát trên người anh.

Mười mấy võ giả Thiên Hải Tông nghe thấy lời của Dương Thanh cũng tức giận không thôi.

“Tên kia, anh tự tìm đường chết, đến lúc này rồi mà còn dám khiêu khích chúng ta, hôm nay cứ để chúng ta dạy dỗ cho anh biêt quy tắc Trung Giới giới Cổ Võ”.

Một đệ tử Thiên Hải Tông dẫn đầu rống lớn, lao về phía Dương Thanh đầu tiên.

Ngay khi anh ta chuyển động, các võ giả Thiên Hải Tông khác cũng lần lượt dùng hết sức lực, lao về phía Dương Thanh.

Trong mắt bọn họ, Dương Thanh chẳng khác gì người chết, nếu không phải Hà Đông Thanh nói phải phế tứ chi Dương Thanh trước thì bọn họ thậm chỉ còn muốn giết chết Dương Thanh ngay tại chỗ rồi.

Thấy vậy, Hà Đông Thành khẽ nhếch miệng cười gian tà, đấu với tôi, anh xứng sao?

Vẻ mặt Thiệu Nham cũng kích động, rống lớn: “Các huynh đệ, đánh gãy tứ chi anh ta, sau đó phế bỏ đan điền anh ta, khiến anh ta sau này phải đi ăn xin ở Trung Giới giới Cổ Võ”.

Lưu Khánh chỉ lạnh lùng quan sát, cũng không nhắc nhở các đệ tử Thiên Hải Tông, bởi vì hắn biết rõ, cho dù bản thân có nhắc thì các đệ tử Thiên Hải Tông cũng sẽ không tin lời hắn.

Nếu đã như vậy thì cứ xem kịch là được!

Mắt thấy mười mấy võ giả Thiên Hải Tông lao đến, ngay lúc này, ánh mắt Dương Thanh chợt lóe lên, bông nâng chân dùng sức đạp mạnh xuống đất.

“Ầm!”

Ngay khi anh đạp chân xuống, tiếng nổ vang vọng khắp nơi, luồng khí thế hủy thiên diệt địa bỗng chốc quét sạch bốn phương tám hướng.

Chỉ thấy vị trí dưới chân anh xuất hiện vô số vết nứt, lan ra khắp nơi.

Đồng thời, một luồng khí kình như muốn dời núi lấp biến quét về phía các võ giả Thiên Hải Tông.

“Rầm rầm rầm…”

Giây tiếp theo, cảnh tượng xảy ra khiến tất cả mọi người chấn động, chỉ thấy mười mấy đệ tử Thiên Hải Tông bị thương nặng lần lượt bị đánh bay ra ngoài.

“Cái gì?”

“Sao có thể?”

Hai người Thiệu Nham và Hà Đông Thành trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin nổi.

Thiệu Nham bị Dương Thanh phế bỏ đan điền, không còn sức chiến đấu, mà Hà Đông Thành vừa nãy bị Dương Thanh một đòn đánh bay, ngoài ra, còn có Liễu Cường bị một chiêu của Dương Thanh đánh ngất.

Ngoài ba người bọn họ, tính luôn Lưu Khánh sớm đã đoán được kết quả, thì các đệ tử Thiên Hải Tông khác cùng ra tay, lúc này toàn bộ đều bị khí thế hùng mạnh trên người Dương Thanh đánh bay ra xa mấy mét.

Nhìn mười mấy võ giả nằm rạp dưới đất, lấy Dương Thanh làm tâm, vết nứt lan rộng khắp bốn phương tám hương, hai người Hà Đông Thành và Thiệu Nham đứng nguyên tại chỗ như bị sét đánh.

Lưu Khánh dù sớm đã đoán được đệ tử Thiên Hải Tông sẽ bại, lúc này cũng không thể che giấu được sự kinh ngạc trong lòng.

Không ra tay, chỉ dựa vào thân thể mà có thể bộc phát được khí thế như vậy đánh bay nhiều thiên tài võ đạo Thiên Hải Tông như thế, mấu

chốt là, những thiên tài Thiên Hải Tông này đều lớn hơn Dương Thanh, thậm chí có người còn lớn hơn Dương Thanh mười mấy tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK