Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là Dương Thanh đang vội rời đi, bên cạnh Tống Nghị, trừ ông Vương và ông Diệp, còn có hai mươi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh do Tào Chính dẫn đầu, cộng thêm mười cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mà Dương Thanh dẫn từ Mục phủ tới, nếu muốn nắm giữ Hoài Thành thì cũng không khó là bao.  

 

Nghĩ tới đây, Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Tống Nghị: “Tôi đi đây, sau này gặp lại nhé!”  

 

Tống Nghị gật đầu, nghiêm nghị nói: “Có lẽ thực lực của Lôi Lệ đã đạt đến bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm, người của Huyễn Tông giỏi ẩn núp, còn có thể biến thành người mà cậu quen thuộc, cậu đừng chủ quan, phải coi chừng cả người bên cạnh cậu. Đi đường bình an nhé!”  

 

Dương Thanh gật đầu: “Tạm biệt!”  

 

Anh nói rồi quay người rời đi.  

 

Mãi đến khi Dương Thanh rời đi, ông Vương mới hỏi: “Thiếu thành chủ, lần này chúng ta lại đắc tội với người của Huyễn Tông, có lẽ một số người sẽ không nhịn được, làm khó cậu nhân cơ hội này đấy”.  

 

Ông Diệp cũng nói: “Tuy cậu là thiếu thành chủ, nhưng ở Tống phủ vẫn còn người thừa kế của phe khác, họ đều đang nhòm ngó chức thiếu thành chủ của cậu”.  

 

Tống Nghị nói với vẻ cay đắng: “Cuộc gọi hồi nãy là của bố tôi, mấy thế lực khác ở Tống phủ đã đi tìm bố tôi vì chuyện đắc tội Huyễn Tông rồi”.  

 

Nghe thấy thế, ông Vương và ông Diệp đều biến sắc.  

 

Ông Vương tức giận nói: “Mấy tên khốn kiếp này, chẳng lẽ họ không rõ Tống phủ đã đắc tội với Huyễn Tông từ khi từ chối lệ thuộc vào Huyễn Tông ư?”  

 

Tống Nghị hơi híp mắt: “Tống phủ đã an nhàn quá lâu, rất nhiều người đã quên, Tống phủ trước kia cũng từng hết sức vẻ vang, cốt cách của một số người cũng trở nên mềm yếu”.  

 

“Nếu để họ nắm quyền thật, có lẽ Tống phủ sẽ phải quỵ lụy thật”.  

 

“Tôi không bao giờ cho phép xảy ra chuyện đó, thế nên cho dù là ai thì cũng đừng hòng cướp vị trí thiếu thành chủ của tôi!”  

 

Vào giây phút này, trên mặt Tống Nghị tràn ngập vẻ tự tin, quanh người tản ra khí thế mãnh liệt.  

 

Rầm!  

 

Khí thế mạnh mẽ bỗng bùng nổ từ người hắn.  

 

“Đột phá rồi!”  

 

Ông Vương và ông Diệp thấy thế, đều hết sức mừng rỡ, hai người kích động nói: “Thiếu thành chủ không hổ là thiên tài võ thuật trăm năm khó gặp của Tống phủ chúng ta, vừa qua ba mươi tuổi đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, có lẽ không tới mấy năm nữa, thiếu thành chủ sẽ đạt đến đỉnh của Siêu Phàm Cảnh”.  

 

Tống Nghị cũng không vui mừng vì vừa đột phá, hắn thản nhiên nói: “Dương Thanh mới hai tám tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, tôi vẫn kém xa cậu ta”.  

 

Nghe thấy thế, ông Vương và ông Diệp lập tức không biết phải nói gì.  

 

Tuy Tống Nghị vô cùng ưu tú, cũng là yêu nghiệt nếu ở gia tộc và tông môn Cổ Võ, nhưng vẫn kém xa Dương Thanh.  

 

Dương Thanh chưa đầy ba mươi tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thậm chí còn lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thủy và sức mạnh Thời Gian nữa.  

 

Chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới có thể lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố, họ chưa bao giờ nghe nói có ai đồng thời lĩnh ngộ hai loại sức mạnh nguyên tố khi mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cả.  

 

Phía bên kia, sau khi rời khỏi phủ Hoài Thành, Dương Thanh về Mục phủ.  

 

“Xong việc rồi à?”  

 

Kiếm khách Ảnh Tử nhìn về phía Dương Thanh, hỏi.  

 

Dương Thanh gật đầu, nói: “Tống Nghị đã nắm giữ Hoài Thành, không cần lo lắng nữa, tôi đã nói với anh ta rồi, sau khi ổn định Hoài Thành, anh ta sẽ tìm Mục phủ để bàn chuyện liên minh”.  

 

Kiếm khách Ảnh Tử lập tức vui mừng nói: “Cảm ơn cậu nhé!”  

 

Dương Thanh khẽ lắc đầu rồi nói: “Tôi cũng nên đi thôi, nhưng trước khi đi, mong tiền bối giúp tôi một chuyện”.  

 

Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Cậu nói đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK