Nếu quá yếu so với cao thủ của Đế Thôn thì có phải cao thủ Đế Thôn nên truyền thụ cho anh một ít công pháp để mạnh lên?
Đế Thiên lên tiếng: "Cậu ngồi xếp bằng, gạt bỏ hết mọi suy nghĩ lộn xộn trong đầu, đợi lát nữa, bất kể có chuyện gì phát sinh cũng phải làm theo lời tôi nói".
"Được!"
Dương Thanh vội vã ngồi xếp bằng.
Đế Thiên bỗng vươn một ngón tay, chạm vào giữa trán Dương Thanh, đột nhiên, một hơi thở võ thuật cực kì mạnh mẽ từ trên người ông ta bùng nổ ra.
"A..."
Dương Thanh bỗng kêu rên một tiếng đầy đau đớn.
Lúc này, anh cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, loại cảm giác đau đớn đến không muốn sống này khiến anh chỉ muốn tự sát ngay tại chỗ.
Nhưng chỉ sau một tiếng kêu rên, anh lại nén đau đớn vào.
Đế Thiên nói: "Đừng chống cự, dựa theo chỉ dẫn của tôi, dẫn khí trong cơ thể cậu đi vào đan điền, phải nhớ kĩ tuyến đường vận hành của nó đấy".
Dương Thanh vội vã dừng mọi chống cự, lập tức cảm nhận được một hơi thở cực mạnh đang tiến vào cơ thể anh từ điểm giữa trán, sau đó men theo kinh mạch của cơ thể, tiến vào lục phủ ngũ tạng, rồi lại tản ra khắp thân thể, cuối cùng, toàn bộ đi vào trong đan điền.
Một lần!
Hai lần!
Mãi đến lần thứ năm!
Lúc này Đế Thiên mới dừng lại, nói: "Dựa theo tuyến đường tôi vừa dẫn khí vào đan điền, cậu thử tự dẫn xem nào".
Dương Thanh vội bắt đầu tu luyện theo chỉ dẫn của Đế Thiên, anh lập tức cảm nhận được một dòng khí thuần túy trong đất trời đang tiến vào từ giữa trán mình, sau đó đi vào lục phủ ngũ tạng, lan ra khắp toàn thân, cuối cùng hội tụ về đan điền.
Khi khí tiến vào đan điền, Dương Thanh có thể cảm nhận rõ, vùng đan điền của mình tràn đầy một hơi ấm, vô cùng thoải mái.
Không chỉ có thế, lục phủ ngũ tạng của anh cùng toàn bộ các cơ xương trong người dường như trở nên càng mạnh sau khi anh dẫn khí vào đan điền.
Đế Thiên thấy Dương Thanh đã tiến vào trạng thái tu luyện thì thoáng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nảy sinh đôi chút tán thưởng.
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh vẫn mãi chìm đắm trong tu luyện, như đã quên mất toàn bộ thế giới.
Đế Thiên cũng không quấy rầy, ông ta khoanh chân ngồi bên cạnh Dương Thanh, bản thân cũng tiến vào trạng thái tu luyện.
Không biết qua bao lâu, đến khi Dương Thanh cảm giác đan điền của mình đã tràn đầy thể khí kia, anh mới chậm rãi mở mắt.
"Cảm thấy thế nào?"
Đế Thiên cũng mở mắt nhìn về phía Dương Thanh, hỏi.
Dương Thanh kinh ngạc đáp: "Vết thương trước đó đã hoàn toàn khỏi hẳn, không chỉ có thế, tôi còn cảm nhận được rất rõ, trong đan điền của tôi hình như đang trữ rất nhiều năng lượng, năng lượng này đủ để tôi tiêu hao khi đấu với cao thủ khác".
Đế Thiên bảo: "Đúng ra mà nói, thứ được trữ trong đan điền của cậu hẳn đã trở thành linh khí!"
"Linh khí?"
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nghe đến thuật ngữ này.
Đế Thiên nói: "Bất kì người tu luyện nào cũng đều là thông qua việc vận hành công pháp để không ngừng tăng thực lực của mình lên, mà trong quá trình tu luyện, bản thân đã lấy linh khí trong đất trời, chuyển hóa thành thực lực của người đó".
"Công pháp tu luyện của một người quyết định giới hạn tu luyện của người đó, như các gia tộc Cổ Võ, sở dĩ được gọi là gia tộc Cổ Võ là vì bọn họ có công pháp tu luyện truyền thừa nhiều đời, đồng thời lại phù hợp với bản thân họ".
"Công pháp tôi vừa truyền cho cậu chính là Chiến Thần Quyết, công pháp tu luyện hàng đầu của Đế Thôn!"
Nghe Đế Thiên nói đến đó, Dương Thanh cảm thấy mình như vừa tiến vào một thế giới mới, điều khiến anh kích động nhất là, Đế Thiên vừa truyền thụ cho anh công pháp tu luyện hàng đầu của Đế Thôn.
Trước đó Đế Thiên còn nói Đại Đạo Thiên Diễn Kinh mà anh tu luyện chỉ là thứ rác rưởi, như vậy thì, công pháp tu luyện hàng đầu của Đế Thôn mà Đế Thiên vừa truyền thụ cho anh sẽ mạnh đến cỡ nào?
"Tiền bối, xin cảm tạ ngài!"