Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh nhanh chóng dẫn Phùng Tiểu Uyển tới chỗ Mục thành chủ.  

 

“Dương Thanh, Tiểu Uyển, sao hai người lại tới đây thế?”  

 

Khi thấy hai người, Mục thành chủ cũng hơi bất ngờ, bèn mỉm cười hỏi.  

 

Dương Thanh hỏi thẳng: “Mục thành chủ, ông cũng biết tin thành chủ Hoài Thành tới Mục phủ rồi đúng không?”  

 

Mục thành chủ hơi ngạc nhiên, hình như không ngờ Dương Thanh cũng biết tin tức này.  

 

Ông lão không trả lời câu hỏi này mà mỉm cười: “Hai người cứ yên tâm, nếu tôi đã đồng ý sẽ bảo vệ mọi người, cho dù thành chủ Hoài Thành tới, chỉ cần tôi không chết, ông ta đừng hòng động vào nửa cọng tóc của mọi người”.  

 

Dương Thanh nói: “Lần này thành chủ Hoài Thành đến, có lẽ vì muốn thăm dò ông, Tiểu Uyển có cách để giúp chân ông tạm thời khôi phục, nhưng chỉ duy trì được mười phút”.  

 

“Sau mười phút, chân ông sẽ mất cảm giác ngay”.  

 

Mục thành chủ rất vui mừng, kích động hỏi: “Thật thế à?”  

 

Ông lão nhìn chằm chằm vào Phùng Tiểu Uyển.  

 

Phùng Tiểu Uyển gật nhẹ đầu: “Thật ạ!”  

 

“Ha ha, tốt quá!”  

 

Mục thành chủ cười lớn: “Tôi đã không đứng dậy rất nhiều năm, cho dù chỉ có mười phút, tôi cũng hài lòng lắm rồi. Khi nào thì bắt đầu thế?”  

 

Mục thành chủ hơi nôn nóng.  

 

Dương Thanh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, em cần châm cứu trong bao lâu?”  

 

Phùng Tiểu Uyển đáp: “Mười phút ạ!”  

 

Dương Thanh lại nhìn về phía Mục thành chủ: “Sau khi thành chủ Hoài Thành tiến vào Thiện Thành thì Tiểu Uyển sẽ châm cứu cho ông, được không?”  

 

Mục thành chủ gật đầu, mỉm cười: “Như thế rất tốt!”  

 

Giữa lúc họ đang nói chuyện, Mục Hoa bỗng vội vàng bước đến, mở miệng nói: “Thành chủ, thành chủ Hoài Thành vừa tiến vào Thiện Thành, bây giờ đang đi về phía Mục phủ, khoảng năm phút nữa sẽ đến”.  

 

Dương Thanh kinh ngạc nói: “Nhanh thế à?”  

 

Mục thành chủ híp mắt: “Lão già này đúng là rất nhanh!”  

 

Ông lão nói tiếp: “Nếu thành chủ Hoài Thành tới, ông cứ nghĩ cách giữ chân ông ta, không nhất thiết phải xung đột”.  

 

Mục Hoa vội đáp: “Vâng, thưa thành chủ!”  

 

Sau khi Mục Hoa rời đi, Mục thành chủ lập tức nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, vất vả cho cháu rồi!”  

 

Phùng Tiểu Uyển gật đầu, lấy túi kim ra, trên mặt tràn ngập vẻ nghiêm túc.  



Dương Thanh nhìn Phùng Tiểu Uyển rồi lặng lẽ ra ngoài, tìm lão Cửu và Hoài Lam. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK