Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vào giây phút này, trong Võ Tông tràn ngập khí thế vô cùng khủng khiếp, khiến rất nhiều cao thủ cảm nhận được áp lực cực lớn, chẳng khác gì tận thế cả.  

 

Còn Dương Thanh vẫn bình tĩnh đứng đó, người không biết còn tưởng anh chỉ là người bình thường.  

 

Đỗ Trọng cũng vô cùng căng thẳng, Đỗ Thất là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu Đỗ Thất định ra tay với Dương Thanh, Dương Thanh có thể trốn được chắc?  

 

“Cậu đã vi phạm quy định của Võ Tông, ra đòn chí mạng với đồng môn, đáng tội chết!”  

 

Đỗ Thất bỗng nói lớn rồi chậm rãi đứng dậy.  

 

Đỗ Bá hơi nhích chân, lập tức chắn trước mặt Dương Thanh, tức giận nhìn Đỗ Thất: “Chú tưởng tôi không dám ra tay với chú thật đấy à?”  

 

Đỗ Bá và Đỗ Thất đều là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu hai người giao chiến thì có thể tưởng tượng được sẽ náo động đến mức nào.  

 

Các cao thủ Võ Tông nhìn mà choáng váng.  

 

Đúng lúc này, Dương Thanh cười lạnh, hỏi Đỗ Thất: “Ông bảo tôi ra đòn chí mạng với tên vô dụng đấy thì tính là tôi đã ra đòn chí mạng à?”  

 

Đỗ Thất lạnh lùng nói: “Đó là sự thật mà tất cả người trong Võ Tông vừa tận mắt chứng kiến, sao lại không tính đây?”  

 

“Vớ vẩn!”  

 

Đỗ Bá giận dữ quát: “Dương Thanh chỉ tiện tay tung một đòn, Đỗ Thất đã bị đánh gãy tay, nếu Dương Thanh định ra đòn chí mạng thật, Đỗ Thất còn mạng sống chắc?”  

 

“Đỗ Thất, chú đừng ỷ vào việc mình có vai vế cao để gán bừa tội cho Dương Thanh, đừng quên, tôi mới là chủ Võ Tông đấy!”  

 

Đỗ Thất tức giận nói: “Cho dù anh là tông chủ thì sao? Tôi là chú anh đấy! Tôi còn có vai vế cao nhất Võ Tông, anh định ra tay với tôi vì một người ngoài à?”  

 

Đỗ Bá nhìn chằm chằm vào đối phương, cắn răng: “Dương Thanh không phải người ngoài mà đã gia nhập Võ Tông, tức là Dương Thanh cũng là người của Võ Tông, nếu chú định ỷ lớn hiếp nhỏ thì đừng trách tôi không khách sáo”.  

 

Đỗ Thất trừng mắt, quát lớn: “Anh còn định ra tay với tôi à?”  

 

Đỗ Bá lạnh lùng nói: “Chỉ cần chú ra tay với Dương Thanh, tôi cũng sẽ ra tay! Không tin thì chú cứ thử!”  

 

Hai bên lập tức đứng đối diện nhau.  

 

Hai người đều là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nếu đánh nhau thì đúng là chuyện xấu với Võ Tông.  

 

Cho dù bên nào bị thương nặng thì cũng tạo thành tổn thất lớn với Võ Tông.  

 

Trong lúc mọi người đang chú ý đến Đỗ Bá và Đỗ Thất, Dương Thanh chợt nói: “Nếu ông đã cho rằng tôi vừa ra đòn chí mạng với tên vô dụng kia thì cứ tính thế đi!”  

 

Sau khi dứt lời, anh bỗng di chuyển.  

 

“Cậu dám!”  

 

Đỗ Thất lập tức biến sắc, tức giận quát, định xông tới.  

 

Nhưng đã muộn.  

 

Trong lúc lão ta định xông tới, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt Đỗ Khắc, giẫm một chân lên ngực ông ta.  

 

“Để tôi cho ông xem thế nào mới là ra đòn chí mạng!”  

 

Dương Thanh chợt thản nhiên nói.  

 

“Rắc!”  

 

Sau khi anh dứt lời, tiếng xương gãy giòn giã vang lên.  

 

Chỗ mà Dương Thanh vừa giẫm lên trên ngực Đỗ Khắc đã lõm xuống.  

 

Đỗ Khắc lập tức trợn trừng mắt, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, nét mặt ông ta cũng cứng đờ.  

 

Đỗ Khắc chết rồi!  



Chết không nhắm mắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK