Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Mã Siêu hôn mê nửa năm rồi mới tỉnh, anh ta không biết nửa năm qua, Ngải Lâm đã gắng gượng ra sao.  

 

“Vợ, xin lỗi em!”  

 

Mã Siêu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Ngải Lâm, nói với đôi mắt đỏ hoe.  

 

Một lúc lâu sau, Mã Siêu và Ngải Lâm mới dần bình tĩnh lại.  

 

Mã Siêu dụi đôi mắt hơi đỏ, nhìn quanh, cười nói: “Ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi!”  

 

Dương Thanh mỉm cười đi tới, dang tay ra ôm Mã Siêu, nói: “Người anh em, rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại rồi!”  

 

Mã Siêu cũng ôm chặt Dương Thanh, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, em đã khôi phục ý thức mấy ngày nay, Ngải Lâm đã kể hết chuyện xảy ra trong nửa năm qua cho em biết rồi, em biết hết. Anh Thanh, cảm ơn anh!”  

 

Từ khi Dạ Hoa Châu được đeo lên người Mã Siêu, anh ta đã có ý thức, có thể nghe hết những chuyện xảy ra bên ngoài và lời mọi người nói rồi, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại.  

 

Tuy Mã Siêu đã tỉnh, nhưng vì hôn mê tận nửa năm nên lúc xuống giường cũng đi không vững, lảo đà lảo đảo, nếu muốn hồi phục hẳn, có lẽ vẫn cần thêm một khoảng thời gian.  

 

Nhưng cũng không vội, có Phùng Tiểu Uyển ở đây, vấn đề nhỏ ấy sẽ được khắc phục nhanh chóng.  

 

Dương Thanh xem thử cảnh giới của Mã Siêu, giống anh em nhà họ Tống, đều là Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ.  

 

Đương nhiên, cảnh giới này có liên quan rất nhiều đến Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu.  

 

Mã Siêu mới đến Siêu Phàm Nhất Cảnh, nhưng bị Thị Huyết Châu kích hoạt máu tổ Bách Lý trong người nên mới phát huy hết tiềm lực.  

 

Tuy bây giờ anh ta mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng trong số những người cùng tuổi, trừ Dương Thanh ra, thiên phú của anh ta đã hết sức nghịch thiên rồi.  

 

Ngày hôm sau, sáng sớm, Dương Thanh lái xe đi đón Hạ Hà.  

 

Khi anh gặp Hạ Hà, mắt Hạ Hà vẫn hơi sưng, quầng thâm cũng đậm, rõ ràng đêm qua ngủ không ngon giấc.  

 

“Hạ Hà, chào buổi sáng! Chắc cô chưa ăn sáng nhỉ? Để tôi đưa cô đi”.  

 

Dương Thanh nhìn Hạ Hà, cười nói.  

 

Hạ Hà thản nhiên nói: “Không cần, đưa tôi đến chỗ đoàn làm phim mà tôi sẽ quay đi”.  

 

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Hạ Hà, Dương Thanh cười khổ, lập tức nghiêm nghị nói: “Hạ Hà, hôm qua tôi không đúng, nói sai rồi, cô rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này được không?”  



Hạ Hà có ân tình rất lớn với Tiêu Tiêu, Dương Thanh vẫn luôn khắc ghi ân tình này, tuy anh đã giúp Hạ Hà rất nhiều, nhưng trong lòng anh, Hạ Hà là ân nhân của Tiêu Tiêu, đáng để anh tốt với cô ta cả đời. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK