Đúng lúc này, mấy luồng khí thế mạnh mẽ bỗng giáng xuống Mục phủ.
Lão Cửu lập tức biến sắc: “Cao thủ của phủ Hoài Thành tới rồi ư?”
Đương nhiên Dương Thanh cũng cảm nhận được mấy luồng khí thế này, sắc mặt của anh hết sức khó coi.
Anh nói: “Chắc không phải đâu, thành chủ Hoài Thành và Dược Vương đều là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng trong số những người này, tôi chỉ cảm nhận được một người, chắc đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, còn những người khác đều dưới Siêu Phàm Cửu Cảnh”.
Lúc này, ở cửa chính của trang viên Mục phủ.
Bốn người đàn ông cường tráng đang khiêng một cái quan tài.
Một lão già có hơi thở mạnh mẽ đang đứng phía trước nhất, lớn tiếng nói: “Xin Mục thành chủ trả công bằng cho Đinh Xương - em trai tôi!”
Câu nói này ầm ầm như sấm sét, lao vào trong trang viên.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Mục thành chủ đang bảo vệ kiếm khách Ảnh Tử lóe lên sát khí mãnh liệt, ông lão híp mắt: “Đúng là không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, nếu các người chán sống, tôi sẽ giúp các người!”
Mục thành chủ nói rồi nhìn thoáng qua kiếm khách Ảnh Tử đang ngồi xếp bằng, đang trong quá trình đột phá rồi lập tức rời khỏi phòng.
Ông lão vừa rời khỏi phòng, Mục Hoa đã bước tới, mở miệng nói: “Thành chủ!”
Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Gọi hết đội hộ vệ Ảnh Tử tới đây, bảo vệ ở cửa ra vào, không cho bất cứ ai bước vào nửa bước”.
Mục Hoa vội đáp: “Vâng, thưa thành chủ!”
Một người giúp việc nhanh chóng bưng một chiếc ghế mây tới, đặt ở cửa ra vào.
Mục thành chủ ngồi xuống ghế mây, những người không rõ tình hình cũng không rõ rốt cuộc chân ông lão đã khỏi chưa.
Ở cửa Mục phủ, Đinh Vũ dẫn theo một đám cao thủ nhà họ Đinh, đang giằng co với cao thủ của Mục phủ.
Bên Mục phủ, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ tức giận nhìn Đinh Vũ, lạnh lùng nói: “Đinh Vũ, ông to gan thật, dám dẫn nhiều cao thủ đến Mục phủ như thế, ông định khai chiến với Mục phủ ư?”
Đinh Vũ lạnh lùng nói: “Mục Phong, cao thủ của Mục phủ các người đã giết Đinh Xương - em trai tôi, tôi đến đòi lời giải thích từ Mục thành chủ, có vấn đề gì à?”
Mục Phong lạnh lùng nói: “Ông nói Đinh Xương đã bị cao thủ của Mục phủ giết thì sẽ đúng là như thế chắc?”
“Hôm nay thành chủ của chúng tôi không tiếp khách, nếu ông có chuyện gì thì để hôm khác nói, bây giờ lập tức dẫn người rời đi cho!”
Đinh Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Mục Phong nhíu mày, tức giận nói: “Ông dám khai chiến với Mục phủ thật à?”
“Ông đây dám khai chiến với Mục phủ thật đấy!”
Đinh Vũ tức giận quát, lao thẳng tới chỗ Mục Phong.
Cùng lúc Đinh Vũ lao tới chỗ Mục Phong, các cao thủ khác của nhà họ Đinh cũng hành động, đồng loạt phóng về phía cao thủ của Mục phủ.
Mục Phong lập tức biến sắc, tức giận nói: “Đinh Vũ, ông điên rồi à? Dám khai chiến với cả Mục phủ, ai cho ông lá gan đấy thế?”
Trong lúc Mục Phong nói chuyện, Đinh Vũ đã lao đến, giơ tay đấm về phía Mục Phong.
Mục Phong có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, còn Đinh Vũ đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, hai người vốn không cùng cấp bậc.
Mục Phong không dám đỡ đòn tấn công của Đinh Vũ, chỉ có thể lùi về phía sau.
“Rầm!”
Nhưng dù sao Mục Phong cũng chỉ mới bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, còn Đinh Vũ lại là chủ một gia tộc, có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, Mục Phong không thể tránh kịp, bị nắm đấm của Đinh Vũ đánh trúng.
Mục Phong hộc máu, lùi lại mấy chục bước.