Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí mãnh liệt, nhưng vẫn không tấn công.

 

Ở giới Cổ Võ, Thủ Hộ Minh cũng là thế lực hàng đầu, tuy có thể đắc tội, nhưng nếu giết người của Thủ Hộ Minh, tính chất sẽ khác hẳn.

 

Lúc này, lượng lớn linh khí đang điên cuồng tràn vào thế tục qua khe nứt giữa thế tục và giới Cổ Võ.

 

Trên khắp thế tục, linh khí ở Ma Tông nồng đậm nhất, điều này vô cùng có lợi với Ma Tông.

 

Từ khi vết nứt giữa hai giới xuất hiện cho đến giờ, đã có rất nhiều cao thủ Ma Tông đột phá.

 

Có thể tưởng tượng, sau khi phá được kết giới này, thực lực của Ma Tông sẽ tăng vọt.

 

Không riêng gì Ma Tông, nhờ linh khí bỗng trở nên nồng đậm hơn, tốc độ tu luyện của cao thủ ở Ma Sơn cũng tăng gấp mấy lần.

 

Các cao thủ thế tục nhìn mà hoa cả mắt, sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến họ vô cùng kinh hãi, cũng rất mong chờ.

 

Tư Không nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt dữ tợn rồi tức giận nói: “Chúng ta còn gặp lại!”

 

Lão ta nói rồi giận dữ quay người rời đi.

 

Các cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng vội đi theo Tư Không.

 

“Đứng lại!”

 

Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng tức giận quát.

 

“Cậu Thanh, chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm, chúng tôi không biết cậu cũng ở đây, nếu biết, cho dù cho chúng tôi mười lá gan thì cũng không dám đắc tội với cậu!”

 

Khương Nguyên Long sợ hãi nói.

 

Trước đó, lão ta đã bị Ma Thần đánh bại nhờ cơ thể của Dương Thanh.

 

Tuy linh hồn Ma Thần đã ngủ say, nhưng Dương Thanh vẫn không phải người mà lão ta có thể đối phó, nên lão ta chỉ có thể xin tha.

 

Những cao thủ khác của nhà họ Khương cũng thi nhau cầu xin Dương Thanh cho họ một con đường sống.

 

“Tội sống có thể miễn, nhưng tội chết thì khó thoát!”

 

Dương Thanh lạnh lùng nói.

 

Sau khi dứt lời, anh đã biến mất.

 

“Ầm!”

 

Đến khi xuất hiện lại lần nữa, anh đã đứng trước mặt Khương Nguyên Long, đám người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Khương Nguyên Long ngã ra đất, người đầm đìa máu.

 

Khương Nguyên Long ngã xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng: “Mất rồi! Võ công của tôi mất rồi!”

 

Đến giờ đám đông mới hiểu lời Dương Thanh nói có ý nghĩa gì, không ngờ anh lại khiến Khương Nguyên Long mất hết võ công.

 

“Cút!”

 

Dương Thanh tức giận quát.

 

Cao thủ nhà họ Khương nào dám nói nhảm nữa, vội đưa Khương Nguyên Long đi.

 

Ngay cả cao thủ của Thủ Hộ Minh cũng bị mình Dương Thanh đẩy lùi, nói gì đến người nhà họ Khương như họ chứ.

 

“Phụt!”

 

Cao thủ của Thủ Hộ Minh và nhà họ Khương vừa rời đi, Dương Thanh bỗng hộc máu, khí thế giảm hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK