Lời của Vô Danh khiến lòng Dương Thanh nảy sinh chút lo lắng, nhưng nếu sư phụ đã nói như vậy thì hẳn phải có nguyên do riêng của ông cụ.
Chỉ có một điều khiến Dương Thanh vô cùng nghi hoặc, rõ ràng sư phụ bảo anh chờ cao thủ của Đế Thôn tới nhưng lại nói thêm, mọi chuyện chưa chắc đã được như anh mong muốn.
"Sư phụ, ý của người là, người Đế Thôn không giống như trong truyền thuyết nói đến, dù con có trở thành Vương của Yến Đô, bọn họ vẫn sẽ không chịu nghe theo lời con?"
Dương Thanh bèn hỏi.
Vô Danh đáp: "Về Đế Thôn, ta cũng không biết nhiều, có rất nhiều chuyện còn cần con tự mình chậm rãi tìm kiếm đáp án, vậy thôi, cứ thế nhé".
Nói xong, Vô Danh liền cúp điện thoại.
Sắc mặt Dương Thanh trở nên nặng nề, lời sư phụ vừa nói khiến anh cảm nhận một mối nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay.
Một khi anh không thể khống chế được Đế Thôn, chỉ e sẽ khiến cho toàn bộ thế giới phải đối mặt với một mối nguy cực lớn.
Hơn nữa, còn một điểm mấu chốt khác, anh phải lấy được Đế Trượng thì mới cứu được Mã Siêu.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, chỉ còn tối đa bốn ngày, phong ấn trong cơ thể Mã Siêu sẽ biến mất, đến khi đó, Mã Siêu sẽ gặp nguy hiểm.
"Thế nào?"
Phùng Giai Di lên tiếng hỏi.
Dương Thanh lắc đầu, nghiêm mặt lại trả lời: "Chờ!"
Ba ngày tiếp theo, Dương Thanh một mực chờ đợi cao thủ của Đế Thôn xuất hiện đúng như lời Vô Danh dặn, nhưng anh chờ mãi tới tối ngày thứ ba mà vẫn không thấy bất kì người nào xuất hiện.
Đêm đó, Phùng Giai Di nhìn Dương Thanh, lo âu nói: "Chỉ còn một ngày cuối cùng, nếu vẫn không thể lấy được Đế Trượng, Mã Siêu sẽ gặp nguy hiểm mất".
Cô ta thực sự không hiểu, trong khi người anh em tốt nhất của mình đang cần dùng Đế Trượng để cứu mạng, một người thận trọng như Dương Thanh lại vẫn kiên trì ngồi chờ trong dinh thự Vân Phong này, không hề có bất cứ hành động nào khác.
Lẽ nào anh ấy không sợ, một khi không lấy được Đế Trượng, phong ấn trong người Mã Siêu sẽ bị phá bỏ hay sao?
Sao Dương Thanh lại không nóng ruột cho được?
Chỉ có điều, chuyện về Đế Thôn, anh cũng chỉ từng nghe tới truyền thuyết kia, người có được Đế Thôn sẽ có được cả thiên hạ, mà muốn có tư cách kế thừa Đế Thôn, nhất định phải trở thành Vương của Yến Đô.
Đế Thôn ở nơi nào? Đế Thôn trông như thế nào? Đế Thôn có bao nhiêu cao thủ? Tất cả những chuyện này, Dương Thanh đều hoàn toàn không hay biết.
Dù anh có muốn chủ động đi tìm Đế Thôn, anh có thể bắt đầu tìm từ đâu?
Ngay cả sư phụ cũng đã nói, anh cần kiên nhẫn chờ đợi, vậy anh còn có thể làm gì được đây?
Thấy Phùng Giai Di lo âu ra mặt, Dương Thanh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, hi vọng ngày cuối cùng, chúng ta có thể gặp được cao thủ của Đế Thôn tới đây!"
Sáng sớm hôm đó, sau một đêm không ngủ, Dương Thanh bỗng cảm nhận được một luồng hơi thở võ thuật vô cùng cuồng bạo đang bùng nổ từ trong người Mã Siêu.
Anh lập tức biến sắc, chạy vọt tới bên cạnh Mã Siêu.
"Cậu ấy làm sao vậy?"
Phùng Giai Di cũng khẩn trương chạy tới, hấp tấp hỏi.
Dương Thanh không đáp, anh thử cảm thụ luồng hơi thở cuồng bạo xem nó phát ra từ đâu, sau đó nhanh chóng xác định, hơi thở cuồng bạo này bùng nổ từ trái tim Mã Siêu, anh còn có thể cảm nhận rất rõ được vật bất thường ngay trong trái tim Mã Siêu.
Hiển nhiên, thứ này chính là Thị Huyết Châu, ngay lúc này, nó đang điên cuồng tấn công phong ấn, như là muốn phá tan thân thể Mã Siêu để ra ngoài.
Thậm chí bọn họ còn có thể thấy rõ, ở vị trí trái tim của Mã Siêu cứ chốc chốc sẽ hơi phồng lên thành hình cầu, đó chính là Thị Huyết Châu.
Lúc này, trong trái tim của Mã Siêu đang có một hoa văn hình tròn cực kì phức tạp, trong đó có lực phong ấn cực kì mạnh mẽ đang tiết ra ngoài, hiển nhiên, đây chính là hoa văn phong ấn trên người Mã Siêu do vị cao thủ áo đen thần bí kia để lại.
Chỉ có điều, mấy hôm trước, màu sắc của phong ấn này vẫn còn rất đậm, nhưng nay đã cực kì mờ nhạt, giống như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Dương Thanh lo âu nói: "Quả nhiên phong ấn này chỉ có thể cầm cự được tối đa là bảy ngày, nhưng hiện tại xem ra, ngay cả bảy ngày cũng không được rồi".
Phùng Giai Di cũng nghiêm nghị nói: "Theo như tình hình hiện tại của Mã Siêu thì phỏng chừng còn có thể cầm cự được ba giờ, tức là, trong vòng ba giờ, nếu còn không có cách cứu cậu ấy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng".
Dương Thanh gật đầu, sắc mặt chợt lộ vẻ giận dữ.
Hôm nay đã là ngày thứ tư anh trở thành Vương của Yến Đô, vì sao vẫn không có bất kì cao thủ nào của Đế Thôn tìm tới?
Chẳng lẽ, truyền thuyết này chỉ là giả, hoàn toàn chẳng có nơi nào gọi là Đế Thôn cả?
Nhưng nếu là giả, vì sao sư phụ lại bảo mình tiếp tục chờ?
Từng giây từng phút trôi đi, Dương Thanh nôn nóng như kiến bò trong chảo, anh đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng canh chừng tình hình của Mã Siêu.
Nhưng tình hình của Mã Siêu ngày càng kém đi, Phùng Giai Di nói tối đa chỉ cầm cự được ba giờ, nhưng nay xem ra, có thể cầm cự được hơn hai giờ đã là giỏi lắm rồi.
Lại một giờ qua đi, hơi thở cuồng bạo trên người Mã Siêu càng lúc càng mạnh, màu sắc của phong ấn trên trái tim anh ta đã cực kì mờ nhạt.
Thị Huyết Châu giống như có sinh mệnh, liên tục công kích phong ấn, lúc này thậm chí còn có thể thấy trên hoa văn phong ấn đã xuất hiện rất nhiều khe nứt, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Khoảnh khắc phong ấn vỡ vụn ấy, có thể chính là thời khắc Thị Huyết Châu triệt để phá tan phong ấn, lí trí của Mã Siêu hoàn toàn biến mất.
Phùng Giai Di sốt ruột nói: "Anh Thanh, anh mau nghĩ cách nào đi, phong ấn sắp vỡ rồi".
Nhưng ngay khi cô ta vừa dứt lời, một hơi thở cuồng bạo bỗng tăng vọt, bùng nổ ra khỏi cơ thể Mã Siêu.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc giường bên dưới người Mã Siêu đã đổ sụp, vỡ nát.
Phong ấn nơi trái tim của Mã Siêu đã hoàn toàn biến mất.
Mã Siêu đang nhắm nghiền mắt nằm đó bỗng đứng phắt lên, mở bừng mắt, đôi mắt anh ta đỏ rực, vẻ mặt dữ dằn, từng đường hoa văn màu đỏ như máu nháy mắt đã trải rộng khắp mặt anh ta.