Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nghe Mục thành chủ hỏi thế, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam đều lộ vẻ bi thương.  

 

Ba ngày qua, hai người không rời Dương Thanh một tấc, luôn canh giữ bên giường bệnh, sợ Dương Thanh bất chợt tỉnh dậy lại chẳng ai phát hiện sớm.  

 

Suốt ba ngày, hai cô gái luôn lấy nước mắt rửa mặt, nhất là Phùng Tiểu Uyển, cô ta còn phải tập trung tinh thần để trị liệu cho Dương Thanh nữa, hai mắt đều đã sưng đỏ.  

 

Phùng Tiểu Uyển nghẹn ngào lắc đầu, nhìn Dương Thanh nằm bất động trên giường bệnh, nói: "Đến khi nào anh Thanh mới có thể tỉnh lại, cháu cũng không dám chắc, tạm thời cháu chỉ có thể giúp anh ấy ổn định tình hình vết thương, còn về chuyện tỉnh lại được không thì phải trông cậy vào chính bản thân anh ấy thôi".  

 

Sắc mặt Mục thành chủ lập tức trở nên rất khó coi.  

 

Vừa rồi, đám người quyền quý của Mục phủ còn muốn yêu cầu để bọn Dương Thanh rời khỏi Mục phủ, chỉ mình ông lão vẫn kiên quyết giữ Dương Thanh ở lại đây, mặc dù làm như vậy, Mục phủ sẽ bị rất nhiều cao thủ các nơi nhòm ngó, nhưng ông lão vẫn tình nguyện đối mặt với hết thảy gian nguy vì Dương Thanh.  

 

Dẫu sao lúc này mối quan hệ hai bên cũng đã gần gũi như vậy, nếu còn đẩy người ta ra, đợi sau này Dương Thanh khôi phục thì mọi nỗ lực trước đây coi như uổng phí cả rồi.  

 

Chỉ có điều, đã ba ngày trời, Dương Thanh vẫn còn chìm trong mê man, nhỡ đâu Dương Thanh không qua khỏi thì sao? Như vậy khác nào mọi nỗ lực của ông lão cũng bỏ sông bỏ bể hết.  

 

Hoài Lam bỗng lo âu hỏi: "Mục thành chủ, có phải ngài cũng muốn đuổi chúng tôi đi không?"  

 

Phùng Tiểu Uyển cũng lập tức lo sợ nhìn Mục thành chủ.  

 

Mục thành chủ vội vàng lắc đầu, cười bảo: "Sao có thể thế được? Mọi người cứ yên tâm ở lại đây, chắc chắn tôi sẽ không đuổi ba người ra khỏi Mục phủ".  

 

"Hôm nay tôi tới đây là để xem tình hình Dương Thanh thế nào, liệu đã tỉnh chưa, cũng để xem xem hiện giờ tôi có thể giúp gì được không?"  

 

Nghe ông lão nói vậy, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam mới âm thầm thở ra một hơi.  

 

Phùng Tiểu Uyển nhẹ nhàng lắc đầu: "Tạm thời không cần gì thêm ạ, cảm ơn ông Mục, nếu có gì cần, nhất định cháu sẽ tới tìm ông".  

 

Mục thành chủ gật đầu: "Vậy được, ông không quấy rầy thêm nữa, nếu Dương Thanh tỉnh lại, hãy báo ngay cho ông biết".  

 

Phùng Tiểu Uyển thưa: "Vâng, thưa ông Mục".  

 

Đợi Mục thành chủ rời khỏi đây, Hoài Lam mới nghiêm nghị nói: "Xem ra hiện giờ Mục thành chủ cũng đang phải chịu áp lực rất lớn, nếu anh Thanh vẫn cứ hôn mê thế này mãi, chỉ sợ Mục thành chủ sẽ thực sự đuổi chúng ta ra ngoài".  

 

Phùng Tiểu Uyển lại hoàn toàn không nhận thấy được nguy cơ trước mắt, cô ta nghi hoặc hỏi: "Chẳng phải ông Mục đã nói, chúng ta cứ yên tâm ở lại đây đó sao?"  



Hoài Lam bảo: "Tiểu Uyển, em còn quá ngây thơ, con người ai mà chẳng chộn rộn vì lợi ích, trước đây vì sao Mục thành chủ lại chọn giúp chúng ta? Trừ việc ông ấy coi trọng tiềm lực của anh Thanh thì còn một lí do nữa, đó là vì y thuật của em quá cao siêu, khiến ông ấy nhìn thấy hi vọng hai chân mình có thể chữa trị được". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK