Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1456
 
             Hành động của Dương Thanh lần này thật sự vô cùng ngang ngược, không cho Hoàng tộc họ Diệp chút mặt mũi nào.  

             Hôm nay là mừng thọ của Diệp Lâm – Diệp Hoàng đời trước của Hoàng tộc họ Diệp, còn mở tiệc mời rất nhiều thế lực đứng đầu ở Chiêu Châu. Bây giờ ngay trước mặt nhiều thế lực đứng đầu như thế, chỗ Dương Thanh đang ngồi vốn thuộc về Diệp Lâm.  

             Không chỉ có vậy, còn cho hai cao thủ đi theo mình xách cổ hai nhân vật bề trên của Hoàng tộc họ Diệp sang một bên như một con gà con.  

             Trong đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Nhu ngồi bên cạnh Thượng Quan Hoàng tràn đầy ánh sáng kỳ lạ. Không chỉ Thượng Quan Nhu, ánh mắt của rất nhiều cô gái trẻ tuổi đều tràn ngập sùng bái và ái mộ.  

             Dõi mắt khắp Chiêu Châu, người trẻ tuổi có thể làm được như vậy, liệu có được mấy ai?  

             Nhìn Diệp Hoàng tức giận không thôi, Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Đừng dùng ánh mắt muốn giết người đó để nhìn tôi, với ân oán giữa tôi và Hoàng tộc họ Diệp, còn cả chuyện các người muốn làm hôm nay, tôi làm như vậy cũng không hề quá đáng”.  

             “Được! Rất tốt!”  

             Diệp Hoàng tức giận đến phát run, nếu không phải hôm nay còn có chuyện lớn phải làm, thì với sự chuẩn bị của Hoàng tộc họ Diệp, lão ta tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn thế này.  

             Nhưng ngay khi Diệp Hoàng định tạm thời bỏ qua cho Dương Thanh, một giọng nói không hợp thời bỗng vang lên khắp cả phòng tiệc: “Cậu là cái thá gì mà cũng dám gây chuyện ở trong tiệc mừng thọ của tiền bối Diệp Lâm? Diệp Hoàng nhân từ không so đo với cậu, nhưng Tiêu Đại Vĩ tôi lại không thể nhịn”.   

             Chỉ thấy một bóng người trẻ tuổi ngồi bàn ở khoảng giữa đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mũi Dương Thanh, nổi giận mắng: “Ranh con, nếu cậu có bản lĩnh thì mau cút ra đây cho tôi, tôi muốn khiêu chiên với cậu!”  

             Nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Đại Vĩ.  

             Tiêu Đại Vĩ nhìn khoảng 35 tuổi, từ hơi thở võ đạo trên người anh ta có thể thấy, anh ta chắc là vừa mớt đột phá Thần Cảnh sơ kỳ không lâu.  

             Diệp Hoàng nhìn Tiêu Đại Vĩ đi ra thì biết ngay là sắp xảy ra chuyện rồi, lão ta thầm mắng đồ ngu xuẩn trong lòng.  

             Nhưng dù sao Tiêu Đại Vĩ cũng đứng ra vì Hoàng tộc họ Diệp, lão ta cũng không thể nói gì.  

             Mặc dù hành động của Dương Thanh khiến toàn hội trường phải kinh hãi, đều cho rằng Dương Thanh chỉ dựa vào Tống Hữu và Tống Tả nên mới dám lớn lối như vậy.  

             Tiêu Đại Vĩ cũng nghĩ như vậy, cho nên mới dám đứng ra khiêu khích Dương Thanh.  

             Nhưng Dương Thanh vẫn không thay đổi sắc mặt nhìn Tiêu Đại Vĩ, anh không định đứng lên, mà chỉ lạnh nhạt nói: “Anh muốn làm chó của Hoàng tộc họ Diệp thì tôi cũng mặc xác anh. Nhưng nếu anh muốn chọc giận tôi thì là ngu xuẩn, biết tại sao không?”  

             “Dương Thanh, hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của bố tôi, cậu đừng có quá đáng!”, Diệp Hoàng nhất thời kinh hãi, vội vàng cả giận nói.  

             Đương nhiên lão ta có thể cảm giác được sát ý mãnh liệt từ Dương Thanh.  

             Tiêu Đại Vĩ lại không hề ý thức được nguy hiểm đang tới gần, mặt vẫn đầy vẻ cuồng vọng, nói: “Ranh con, nếu như cậu là đàn ông thì đứng ra chấp nhận lời khiêu chiến của tôi đi”.  

             Dứt lời, anh ta nói với Diệp Hoàng: “Tiền bối Diệp Hoàng, thằng ranh này dám làm nhục Hoàng tộc họ Diệp, chắc chắn là đáng chết, ngài yên tâm đi, tôi đã đột phá Thần Cảnh sơ kỳ. Cậu ta chỉ ỷ vào cao thủ của gia tộc bảo vệ mới dám phách lối với Hoàng tộc họ Diệp, chỉ cần tôi ra tay, cậu ta tuyệt đối không còn đường sống”.  

             “Im miệng!”  

             Diệp Hoàng nổi giận quát: “Cậu câm miệng cho ông đây, cậu có biết cậu ta là ai không? Cậu cho rằng cậu trở thành cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ đã rất lợi hại sao?”  

             “Tôi nói cho cậu biết, so với cậu ta, cậu chỉ là một con kiến hôi, cậu ta muốn giết cậu dễ như trở bàn tay”.  

             Diệp Hoàng vô cùng tức giận, lại văng tục ngay trước mặt mọi người, chỉ có những người biết Dương Thanh mới hiểu được vì sao cảm xúc của Diệp Hoàng lại kích động như vậy.  

             Nhưng ở đây phần lớn mọi người đều không biết Dương Thanh, chỉ biết hiện giờ Hoàng tộc họ Diệp vô cùng mạnh mẽ, rất nhiều kẻ muốn nịnh bợ.  

             Tiêu Đại Vĩ bị Diệp Hoàng mắng xối xả, nhất thời vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.  

             Anh ta 35 tuổi đã bước vào Thần Cảnh sơ kỳ, cho dù là ở trong Hoàng tộc, cũng thật sự là thiên tài võ đạo rồi.  

             Anh ta lớn như vậy vẫn chưa bao giờ gặp được ai có thiên phú võ đạo vượt qua anh ta.  

             “Tiền bối Diệp Hoàng, ngài hơi quá coi thường tôi rồi”.  

             Sau mấy giây đờ đẫn ngắn ngủi, Tiêu Đại Vĩ mặt đầy kiêu ngạo nói: “20 tuổi tôi đã đột phá Vương Cảnh, mười năm ngắn ngủi đã đột phá cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong, cách Thần Cảnh sơ kỳ cũng chỉ một bước nữa thôi”.  

             “34 tuổi tôi đã bước vào cảnh giới Thần Cảnh sơ kỳ, hiện giờ tôi mới chỉ 35 tuổi, lấy thiên phú võ đạo của tôi, trước 50 tuổi tôi nhất định có thể đạt tới Thần Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Siêu Phàm Cảnh”.  

             “Tiền bối Diệp Hoàng, ngài nghĩ rằng tôi như vậy không bằng một tên vô dụng chưa tới 30 tuổi sao?”  

             Nhìn dáng vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Tiêu Đại Vĩ, Diệp Hoàng bỗng nhiên không nói gì, không sai, thành tựu võ đạo của Tiêu Đại Vĩ cũng là tồn tại hàng đầu.  

             Nhưng Tiêu Đại Vĩ này lại cứ nhất quyết muốn so với Dương Thanh.  

             “Diệp Hoàng, nếu con trai tôi đã có ý muốn đánh một trận vì Hoàng tộc họ Diệp, xin Diệp Hoàng cho phép”.  

             Lúc này, một người đàn ông trung niên ở bên cạnh Tiêu Đại Vĩ chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Diệp Hoàng nói.  

             Người đàn ông trung niên vừa lên tiếng là Tiêu Hùng, bố của Tiêu Đại Vĩ, cũng là chủ gia tộc nhà họ Tiêu hiện giờ, giọng điệu của ông ta đầy kiêu ngạo.  

             Mà chính ông ta cũng có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, hai bố con họ quả nhiên đều là người có thực lực võ đạo xuất chúng.  

             Trừ khi bọn họ gặp Dương Thanh, nếu không thiên phú võ đạo của hai bố con họ đúng là đã vượt qua phần lớn người dòng chính của Hoàng tộc.  

             “Diệp Hoàng, nếu ông chủ Tiêu đã muốn ra mặt thay Hoàng tộc họ Diệp, không bằng ông cứ đồng ý đi”.  

             Thượng Quan Hoàng bỗng lên tiếng, giọng nói còn có mấy phần giễu cợt.  

             Tiêu Hùng và Tiêu Đại Vĩ nghe vậy lại nghĩ họ đang tán dương mình, nên vẻ mặt của cả hai đều vô cùng kiêu ngạo.  

             Tiêu Hùng còn cười với Thượng Quan Hoàng, nói: “Cảm ơn Thượng Quan Hoàng!”  

             Long Tấn cũng cười nói: “Diệp Hoàng, ông đồng ý với ông chủ Tiêu đi! Ông không thấy ông chủ Tiêu đang gấp gáp muốn trút giận giúp Hoàng tộc họ Diệp sao?”  

             Đoàn Hoàng cười khổ lắc đầu, nhưng không nói gì. Đương nhiên lão ta hiểu rõ suy nghĩ xấu xa trong bụng Thượng Quan Hoàng và Long Tấn.  

             Tiêu Hùng càng kiêu ngạo, mặt đắc ý nói: “Diệp Hoàng cứ để con trai tôi ra tay đi, coi như là để tăng thêm chút thú vị cho tiệc mừng thọ của tiền bối Diệp Lâm, nhưng Diệp Hoàng yên tâm, con trai tôi ra tay sẽ có chừng mực”.  

             Dứt lời, ông ta nhìn về phía Tiêu Đại Vĩ, nói: “Đại Vĩ, hôm nay là tiệc mừng thọ trăm tuổi của tiền bối Diệp Lâm, thấy máu là không lành, nên con phải nhớ không nên để thằng nhóc kia đổ máu, hiểu chưa?”  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK