Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 844: Rời khỏi đoàn làm phim

Tuy họ đã đoán được Liễu Mi sẽ bị đoàn làm phim khai trừ, nhưng khi nhận được thông báo, họ vẫn rất khó chấp nhận.

“Anh Thiên Hữu, Liễu Mi là nữ chính cơ mà, sao chị ấy có thể bị đuổi chứ?”

“Đúng thế, nếu thiếu Liễu Mi, đoàn làm phim biết quay cái gì đây?”

“Liệu bộ phim mà chúng ta đang quay có bị ngừng không thế?”

Đám người đều rất kinh ngạc, nhưng vẫn lo chuyện Liễu Mi bị đuổi sẽ gây ảnh hưởng đến bộ phim hơn.

Khó khăn lắm họ mới nhận được một bộ phim hot, ai cũng muốn nổi tiếng nhân cơ hội này.

Nếu bộ phim này bị ngừng quay, họ chỉ có thể tiếp tục làm diễn viên hạng bét.

Chỉ những diễn viên hạng bét đã lăn lộn ở tầng dưới chót rất nhiều năm như họ mới hiểu được việc nổi tiếng khó khăn đến mức nào.

Ngô Thiên Hữu lắc đầu: “Phim không bị ngừng quay, hơn nữa bộ phim của chúng ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng, trái lại còn nổi tiếng”.

“Đoàn làm phim đuổi Liễu Mi đi là quyết định tốt nhất, chỉ như thế thì mới có thể thoát khỏi những ảnh hưởng trái chiều mà cô ta mang lại”.

“Nhưng sau khi Liễu Mi bị đuổi đi, cư dân mạng đều ủng hộ Hạ Hà làm nữ chính, tôi lo đoàn làm phim sẽ để Hạ Hà đảm nhiệm vai diễn này”.

Không thể không thừa nhận, Ngô Thiên Hữu vẫn rất thông minh, Liễu Mi vừa gặp chuyện, anh ta đã đoán được rất nhiều khả năng rồi.

Những người khác lập tức im lặng, trên mặt còn có vẻ lo lắng.

Họ chợt nhớ ra, ở tiệm ăn họ Trần hôm qua, Hạ Hà đã nói, tốt nhất họ nên cầu nguyện cho cô ta không được nổi tiếng.

Bây giờ xem ra, rất có thể Hạ Hà sẽ được làm nữ chính, bằng nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất của cô ta, có lẽ sau khi quay bộ phim này xong, cô ta cũng hoàn toàn nổi tiếng rồi.

“Anh Thiên Hữu, không thể để Hạ Hà lên làm nữ chính được!”

Nam diễn viên tên Bành Huy chợt nói.

“Đúng thế, không thể để Hạ Hà làm nữ chính, chúng ta đều đã đắc tội với cô ta, nếu cô ta nổi tiếng thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu”.

Những người khác cũng thi nhau nói, không ai muốn Hạ Hà làm nữ chính cả.

“Anh Thiên Hữu, hay anh nhờ chị họ đi! Bây giờ chỉ có chị ấy mới ngăn được việc Hạ Hà lên làm nữ chính”.

“Đúng thế, nếu Hạ Hà làm nữ chính, ngày tháng tốt lành của chúng ta sẽ chấm dứt ngay”.

“Thằng trai bao Dương Thanh cũng được dịp để vênh váo”.

Đám người mở miệng nói.

Ngô Thiên Hữu im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Cứ yên tâm, cho dù không có Liễu Mi, Hạ Hà cũng không thể trở thành nữ chính được”.

“Chúng ta cứ làm theo những gì đã bàn trước đó, ngày mai không đến đoàn làm phim, tôi cũng muốn xem xem đoàn làm phim sẽ làm gì được chúng ta nào?”

“Đến khi đoàn làm phim tới tìm chúng ta, chúng ta sẽ yêu cầu Hạ Hà không được làm nữ chính, bằng không chúng ta sẽ đình công”.

Nghe thấy thế, đám người nói ngay: “Vâng, chúng tôi nghe theo anh Thiên Hữu hết”.

Ngày tiếp theo, Dương Thanh vẫn đến tập đoàn Nhạn Thanh đúng giờ.

Hôm qua Tần Thanh Tâm đã đồng ý với Diệp Mạn, sẽ đến làm tổng giám đốc ở tập đoàn Mamba Đỏ.

“Chủ tịch, đây là mấy diễn viên mà tôi đã chọn cho đoàn làm phim Chiến Thần Bất Bại, cậu xem xem có hài lòng không?”

Lạc Bân cầm một bản danh sách tới văn phòng của Dương Thanh.

Sau chuyện ở bệnh viện hôm qua, Dương Thanh đã bảo Lạc Bân bắt đầu chọn diễn viên mới.

Dương Thanh nhận lấy danh sách rồi đọc qua, lập tức nhíu mày.

Lạc Bân lập tức căng thẳng, thận trọng hỏi: “Chủ tịch, nếu cậu muốn đề cử ai, tôi sẽ đích thân đi nói chuyện với đối phương”.

Dương Thanh nói: “Tôi chưa bao giờ nghe đến tên của những diễn viên trong danh sách, sao có thể để họ quay bộ phim này được?”

“Chủ tịch, mấy diễn viên này đã có không ít fan rồi đấy”.

Lạc Bân vội giải thích: “Tôi cũng muốn tìm diễn viên nổi tiếng, nhưng lịch trình của họ đã kín, tạm thời không thể tham gia bộ phim này”.

“Tôi không cần biết ông dùng cách gì, ít nhất cũng phải tìm diễn viên thuộc top 20 trong nước cho tôi”, Dương Thanh nói.

Lạc Bân lau mồ hôi lạnh trên trán, vội đáp: “Vâng, thưa chủ tịch!”

Dương Thanh vốn chỉ định thay nam chính Ngô Thiên Hữu, nhưng chuyện xảy ra ở bệnh viện hôm qua đã khiến Dương Thanh hoàn toàn thất vọng với đám người Ngô Thiên Hữu rồi.

Tuy họ e ngại thân phận của Ngô Thiên Hữu nên mới làm thế, nhưng vẫn phải chịu hậu quả thôi.

Nếu Hạ Hà đã muốn quay bộ phim này thì cứ tìm mấy diễn viên nổi tiếng để phối hợp với cô ấy.

Chỉ cần Hạ Hà có kỹ thuật diễn xuất, bằng vẻ đẹp xuất chúng của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ thực sự nổi tiếng nhờ bộ phim này.

Cùng lúc đó, ở đoàn làm phim Chiến Thần Bất Bại trong phim trường Yến Đô.



Lúc này, tất cả các nhân viên của đoàn làm phim đã có mặt, nhưng trừ Hạ Hà ra, không có diễn viên nào nữa.

Đạo diễn nhìn đồng hồ, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Đạo diễn Vương, chúng ta đã đợi một tiếng rồi nhưng vẫn chưa thấy đám Ngô Thiên Hữu đâu, thế này thì không được!”

Trợ lý của đoàn làm phim sốt ruột nói.

“Tôi đã gọi điện cho Ngô Thiên Hữu, nhưng anh ta không nghe”.

Đạo diễn Vương cắn răng.

“Để tôi thử xem có gọi được cho những người khác không”.

Trợ lý nói rồi bắt đầu gọi điện thoại.

Nhưng ai cũng tắt máy.

“Họ đang chơi trò mất tích tập thể à?”

Trợ lý tức giận nói.

“Chẳng phải Ngô Thiên Hữu bị chảy máu dạ dày ư? Chắc chắn cậu ta đang ở bệnh viện, để tôi đến nói chuyện với cậu ta”.

Đạo diễn Vương chợt nói.

Tuy ông ta là đạo diễn nhưng cũng không phải đạo diễn nổi tiếng, nên không làm gì được mấy diễn viên hạng bét như đám người Ngô Thiên Hữu cả.

“Đạo diễn Vương, để tôi đi với ông!”

Hạ Hà bước đến, mở miệng nói.

“Được, chúng ta cùng đi!”, đạo diễn Vương rất vui khi thấy Hạ Hà đứng ra lúc này.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe công vụ dừng trước cổng bệnh viện Nhân Dân.

Đạo diễn Vương dẫn Hạ Hà đến phòng bệnh của Ngô Thiên Hữu.

“Đạo diễn Vương, sao ông lại tới đây?”

Trông thấy đạo diễn Vương, Ngô Thiên Hữu giả vờ kinh ngạc.

Trừ Ngô Thiên Hữu ra, trong phòng bệnh còn có mấy diễn viên chính khác.

“Thiên Hữu à, chẳng phải tôi đã nói hôm nay đoàn làm phim sẽ chính thức tiến vào trạng thái làm việc, bắt đầu quay ư? Sao cậu lại không đến thế?”

Đạo diễn Vương vốn rất tức giận, nhưng sau khi thấy Ngô Thiên Hữu thì lại ăn nói khép nép.

Ông ta cũng muốn nổi tiếng nhờ bộ phim này, Liễu Mi đã bị đuổi, ông ta không muốn gây thêm rắc rối gì nữa.

Cho dù ông ta khó chịu đến mấy thì cũng phải nghĩ cách khuyên Ngô Thiên Hữu đến đoàn làm phim.

Ngô Thiên Hữu nói: “Đạo diễn Vương, tôi đã phải nằm đây rồi mà ông vẫn định bắt tôi đi quay phim hả?”

Đạo diễn Vương nói: “Tôi cũng không muốn ép cậu, nhưng Công ty giải trí Ngôi sao đã bảo chúng ta phải bắt đầu quay vào hôm nay, cậu biết đấy, tôi cũng hết cách rồi!”

“Đạo diễn Vương, công ty đúng là quá vô nhân đạo, anh Thiên Hữu đang ốm như thế mà còn bắt anh ấy đến quay phim à?”

“Đúng thế, cho dù anh Thiên Hữu muốn đi, chúng tôi cũng không đồng ý đâu”.

“Đúng thế, chúng tôi không thể để anh Thiên Hữu đến đoàn làm phim được”.

“Đạo diễn Vương, chúng ta đã đợi một tiếng rồi nhưng vẫn chưa thấy đám Ngô Thiên Hữu đâu, thế này thì không được!”

Trợ lý của đoàn làm phim sốt ruột nói.

“Tôi đã gọi điện cho Ngô Thiên Hữu, nhưng anh ta không nghe”.

Đạo diễn Vương cắn răng.

“Để tôi thử xem có gọi được cho những người khác không”.

Trợ lý nói rồi bắt đầu gọi điện thoại.

Nhưng ai cũng tắt máy.

“Họ đang chơi trò mất tích tập thể à?”

Trợ lý tức giận nói.

“Chẳng phải Ngô Thiên Hữu bị chảy máu dạ dày ư? Chắc chắn cậu ta đang ở bệnh viện, để tôi đến nói chuyện với cậu ta”.

Đạo diễn Vương chợt nói.

Tuy ông ta là đạo diễn nhưng cũng không phải đạo diễn nổi tiếng, nên không làm gì được mấy diễn viên hạng bét như đám người Ngô Thiên Hữu cả.

“Đạo diễn Vương, để tôi đi với ông!”

Hạ Hà bước đến, mở miệng nói.

“Được, chúng ta cùng đi!”, đạo diễn Vương rất vui khi thấy Hạ Hà đứng ra lúc này.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe công vụ dừng trước cổng bệnh viện Nhân Dân.

Đạo diễn Vương dẫn Hạ Hà đến phòng bệnh của Ngô Thiên Hữu.

“Đạo diễn Vương, sao ông lại tới đây?”

Trông thấy đạo diễn Vương, Ngô Thiên Hữu giả vờ kinh ngạc.

Trừ Ngô Thiên Hữu ra, trong phòng bệnh còn có mấy diễn viên chính khác.

“Thiên Hữu à, chẳng phải tôi đã nói hôm nay đoàn làm phim sẽ chính thức tiến vào trạng thái làm việc, bắt đầu quay ư? Sao cậu lại không đến thế?”

Đạo diễn Vương vốn rất tức giận, nhưng sau khi thấy Ngô Thiên Hữu thì lại ăn nói khép nép.

Ông ta cũng muốn nổi tiếng nhờ bộ phim này, Liễu Mi đã bị đuổi, ông ta không muốn gây thêm rắc rối gì nữa.

Cho dù ông ta khó chịu đến mấy thì cũng phải nghĩ cách khuyên Ngô Thiên Hữu đến đoàn làm phim.

Ngô Thiên Hữu nói: “Đạo diễn Vương, tôi đã phải nằm đây rồi mà ông vẫn định bắt tôi đi quay phim hả?”

Đạo diễn Vương nói: “Tôi cũng không muốn ép cậu, nhưng Công ty giải trí Ngôi sao đã bảo chúng ta phải bắt đầu quay vào hôm nay, cậu biết đấy, tôi cũng hết cách rồi!”

“Đạo diễn Vương, công ty đúng là quá vô nhân đạo, anh Thiên Hữu đang ốm như thế mà còn bắt anh ấy đến quay phim à?”

“Đúng thế, cho dù anh Thiên Hữu muốn đi, chúng tôi cũng không đồng ý đâu”.

“Đúng thế, chúng tôi không thể để anh Thiên Hữu đến đoàn làm phim được”.

Trong lúc nhất thời, mấy người khác nhao nhao nói.

Sắc mặt của đạo diễn Vương càng thêm khó coi.

Hạ Hà bước tới, mở miệng nói: “Ngô Thiên Hữu, anh đừng vờ vịt nữa, tôi đã hỏi bác sĩ khám cho anh rồi, bác sĩ nói anh có thể ra viện từ chiều qua”.

“Tôi biết anh cố ý không đến đoàn làm phim, tôi đã đắc tội với anh, có gì thì anh cứ nhắm vào tôi đây này, đừng làm lỡ công việc của đoàn làm phim nữa”.

Ngô Thiên Hữu cười lạnh: “Tốt lắm, nếu cô đã nói thế, vậy tôi sẽ nhắm vào cô, chỉ cần cô rời khỏi đoàn làm phim, chúng tôi sẽ đến quay phim ngay lập tức”.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK