Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Liễu Cường nhìn thấy Dương Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, vẫn không lui dù chỉ một bước, thì vẻ mặt hắn lập tức thay đổi.

“Sao có thể chứ? Tên này lại đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường!”

“Đây là đại sát chiêu từng giết chết kẻ địch vượt cảnh giới đây, sao tên này có thể đỡ được chứ?”

“Cho dù là thể tu thì cũng không thể đỡ được một quyền này chứ?”

Mọi người đều sững sờ.

Ánh mắt Hà Đông Thành thay đổi, vẻ mặt có chút khó coi, hắn cũng có cảm giác, từ đầu đến cuối, hắn ta chưa từng nhìn thấu Dương Thanh.

Vốn nghĩ Dương Thanh là thể tu đến từ giới thế tục, căn bản không cần hắn ra tay, nhưng bây giờ xem ra, Dương Thanh không đơn giản như vẻ ngoài của mình.

Lúc này, Dương Thanh bất động đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút ngây ngốc, không biết đang làm gì.

“Hắn đang làm gì?”

Có người kinh ngạc hỏi.

Vẻ mặt Lưu Khánh cũng kinh ngạc, sao Dương Thanh bỗng nhiên lại bất động vậy?

Bỗng nhiên có người nói: “Chắc không phải hắn bị thương, đang cắn răng chịu đựng đấy chứ?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người như bừng tỉnh ra.

“Tôi nói mà, sao hắn có thể đỡ được Thanh Quyền của Liễu Cường mà còn có thể đứng bất động tại chỗ chứ, thì ra là bị nội thương rồi, hắn đang cố gắng chống đỡ thôi”.

“Bây giờ hắn căn bản không dám động, một khi động đậy thì sợ là sẽ phun máu ngay thôi”.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm không ít, vừa nãy còn nghĩ Dương Thanh thật sự đỡ được Thanh Quyền rồi.

Liễu Cường khẽ nhếch môi châm chọc, nhìn Dương Thanh nói: “Tên nhóc kia, đừng có giả vờ nữa, có thể sống sót dưới một quyền này của tôi, cậu rất may mắn đấy”.

Ngay lúc này, Dương Thanh bỗng cười một tiếng, nheo mắt nhìn Liễu Cường nói: “Anh nói tôi có thể sống là do may mắn sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Liễu Cường hỏi ngược, nhưng hắn vừa nói xong thì lập tức sững sờ tại chỗ, Dương Thanh không hề phun máu?

Sao có thể?

Một nhóm võ giả Thiên Hải Tông cũng ngây ngốc.

Vừa nãy bọn họ đều nghĩ Dương Thanh đứng đó bất động là vì bị nội thương, đang cố gắng chống đỡ.

Nhưng bây giờ, Dương Thanh lên tiếng rồi, vẻ mặt vẫn bình thường, không hề có vẻ xuống sắc do bị thương gì cả.

“Sức của anh quá yếu, đúng là đang gãi ngứa cho tôi thôi”.

Dương Thanh nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Liễu Cường nói: “Nãy giờ đều là anh tấn công, tiếp đây, anh đỡ một chiêu của tôi đi!”

Vừa dứt lời, bóng người Dương Thanh đã biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK