Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hai người giằng co tổng cộng ba phút, hơi thở lạnh lẽo trên người Dược Vương chợt biến mất tăm, lão ta nhìn về phía thành chủ Hoài Thành: “Tôi phải dẫn Dương Thanh đi, cậu ta đã giết cao thủ của Dược Vương Cốc tôi, cậu ta phải tới Dược Vương Cốc với tôi một chuyến”.  

 

Thấy khí thế trên người Dược Vương đã biến mất, thành chủ Hoài Thành cũng thu khí thế lại, cười lạnh: “Tôi nói không rõ à? Hay tai Dược Vương có vấn đề thế? Dương Thanh là khách quý của tôi, ai dám dẫn cậu ấy đi hả?”  

 

Dương Thanh nhíu mày, không ngờ Dược Vương đích thân tới phủ Hoài Thành chỉ để đưa anh đi.  

 

Nếu bây giờ anh phát huy hết sức chiến đấu thì cũng chỉ ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, đừng nói là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ cũng có thể áp đảo anh.  

 

Nếu thành chủ Hoài Thành mặc kệ anh, không ai có thể ngăn Dược Vương đưa anh đi hết.  

 

Dược Vương híp mắt: “Nếu tôi cứ phải dẫn cậu ta đi thì sao?”  

 

Thành chủ Hoài Thành mỉm cười: “Ông cứ việc thử!”  

 

Sau khi dứt lời, thành chủ Hoài Thành lại phóng khí thế ra, nhưng ông lão nhắm vào Dược Ly chứ không phải Dược Vương.  

 

Vào giây phút này, Dược Ly chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, như thể chỉ cần cử động là sẽ chết.  

 

Thành chủ Hoài Thành cười híp mắt: “Nghe nói ông rất thương yêu người đồ đệ này, nếu tôi không đoán nhầm, chắc đây là đời sau duy nhất của ông nhỉ?”  

 

Câu nói này khiến mọi người kinh hãi!  

 

Trong mắt Dược Vương lóe lên sát khí mãnh liệt, lão ta nhìn chằm chằm vào thành chủ Hoài Thành: “Ông định bắt đồ đệ của tôi để uy hiếp tôi ư?”  

 

Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Uy hiếp với không uy hiếp gì cơ? Khó nghe thế? Tôi chỉ định bảo cậu ta ở lại phủ Hoài Thành một thời gian ngắn, chẳng phải ông định đưa khách quý của tôi đi ư? Cứ việc!”  

 

Bây giờ Dương Thanh mới hiểu ý thành chủ Hoài Thành, nếu Dược Vương muốn dẫn anh đi, thành chủ Hoài Thành lại làm căng thì sau cùng chỉ có một kết quả, đó là Dương Thanh bị Dược Vương giết.  

 

Tương tự, Dược Vương cũng rất khó đưa được Dược Ly đi, trừ khi ông ta đã sẵn sàng mang xác Dược Ly về.  

 

Nhưng theo lời thành chủ Hoài Thành nói thì Dược Ly là đời sau duy nhất của Dược Vương, sao Dược Vương có thể mang xác ông ta về chứ?  

 

Đúng lúc này, một đệ tử bỗng vội vàng bước tới bên Dược Vương, kích động nói: “Cốc chủ, không xong rồi, có kẻ địch tấn công Dược Vương Cốc, khiến chúng ta bị tổn thất nặng nề!”  

 

“Sao cơ?”  

 

Dược Vương lập tức biến sắc.  

 

Đệ tử đó vội nói: “Cốc chủ, theo tin tức từ Dược Vương Cốc, thực lực của đối phương rất mạnh, ít nhất đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, không ai trong Dược Vương Cốc có thể ngăn cản đối phương hết!”  

 

Dược Vương bỗng nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, tức giận nói: “Người của ông đúng không?”  

 

Thành chủ Hoài Thành nhướng mày, lạnh lùng nói: “Nếu là người của tôi, tôi còn nói nhảm với ông nhiều thế à?”  

 

“Hôm nay tôi nói rõ ở đây, ông muốn đưa khách quý của tôi đi cũng được, nhưng đời sau duy nhất của ông cũng phải nán lại phủ của tôi một thời gian ngắn”.  



“Nếu khách quý của tôi bị làm hại ở Dược Vương Cốc, tôi bảo đảm sẽ khiến đời sau của ông chịu gấp đôi!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK