Nghe thấy thế, Ứng Thiên Hành lập tức sầm mặt, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Ma: “Nếu cậu ăn nói xằng bậy thêm, đừng trách tôi không khách sáo!”
Hồng Ma cười lạnh, ý chí chiến đấu dâng trào, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành: “Tôi sẵn sàng đánh với ông bất cứ lúc nào!”
Tuy ông ta không phải đối thủ của Ứng Thiên Hành, nhưng Ứng Thiên Hành cũng rất khó giết ông ta.
Ứng Thiên Hành giận không để đâu cho hết, hít sâu một hơi, cố nén giận.
Lão ta biết bây giờ vẫn chưa phải lúc ra tay với Ma Tông.
Cho dù lão ta muốn ra tay với Ma Tông thật thì cũng phải chắc chắn rằng Lệ Trần đã chết dưới thiên kiếp, hoặc đã rời khỏi Ma Tông.
Nếu bây giờ ra tay, nhỡ Lệ Trần thành công vượt thiên kiếp rồi muốn giết lão ta thì đúng là chẳng khác gì giẫm chết một con kiến.
Ứng Thiên Hành đe dọa: “Cậu cứ chờ đấy, một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân lấy mạng cậu!”
Lão ta nói rồi không quan tâm đến Hồng Ma nữa, nhìn lên trời.
Từ nãy tới giờ, Đỗ Bá vẫn cầm Võ Thần Thương, canh chừng ở gần Tàng Thư Các, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Lão ta đã thấy rất nhiều người vượt thiên kiếp, nhưng chưa từng thấy thiên kiếp nào khủng khiếp thế này, ngay cả lão ta cũng cảm nhận được uy lực vô cùng mạnh mẽ từ thiên kiếp đó.
Lão ta chợt nghĩ, nếu lão ta sắp vượt thiên kiếp trước mặt, với sự chuẩn bị bây giờ, liệu lão ta có thành công vượt qua không?
“Đoàng đoàng đoàng!”
Mấy tia sét bỗng xẹt qua bầu trời, như muốn xé toang cả vùng trời này.
Ngay sau đó, vô số tia sét lại giáng xuống Tàng Thư Các.
Cả Tàng Thư Các đều bị sấm sét bao trùm.
Trước thiên kiếp khủng khiếp như thế, cho dù cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ ở đây cũng không dám tới gần, có lẽ vừa tới gần, họ sẽ tan thành tro bụi.
Một cao thủ Ma Tông cầu nguyện cho Lệ Trần: “Cho dù thiên kiếp mạnh hơn! Chắc chắn tông chủ vẫn có thể thành công vượt qua thiên kiếp!”
Hồng Ma và các cao thủ hàng đầu đều có vẻ hướng tới.
Sau thiên kiếp chính là Thiên Cảnh, có cao thủ thế tục nào không muốn bước vào Thiên Cảnh đâu?