Còn về bố anh, tạm thời không cần gấp, nếu mẹ anh còn sống, chỉ cần tìm được bà thì sẽ biết chỗ của bố thôi.
Nghĩ thế, anh nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn.
Giờ phút này, Đỗ Ngọc Sơn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả thở mạnh cũng không dám, ánh mắt sợ hãi nhìn Dương Thanh.
Nếu Dương Thanh còn muốn giết lão ta thì lão ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng đâu.
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Trong ba tháng, ông phải tìm được mẹ tôi, vậy ông có thể sống! Còn nếu không tìm được, ông hãy chết đi!”
Lời anh vừa dứt, uy áp khủng bố đã tan biến.
Lúc này Đỗ Ngọc Sơn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vui vẻ đảm bảo: “Cảm ơn cậu Dương đã tha mạng không giết! Cậu yên tâm, trong vòng ba tháng, tôi nhất định sẽ tìm cách điều tra về mẹ cậu”.
Điều làm lão ta mừng rỡ là Dương Thanh thật sự tha cho mình.
Lão ta biết Dương Thanh nhất định sẽ tới Hợp Hoan Tông - Trung Giới giới Cổ Võ, Hợp Hoan Tông là một trong những tông môn đứng trên đỉnh thực lực của Trung giới, nghe nói Tông chủ là Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh phong.
Chỉ cần dám đi thì tuyệt đối sẽ không còn sống quay về.
Đợi Dương Thanh chết, chuyện tìm kiếm mẹ của Dương Thanh coi như xóa bỏ.
Ngay khi Đỗ Ngọc Sơn đang mừng thầm, Dương Thanh đột nhiên duỗi ngón trỏ, nhanh chóng điểm vào vài huyệt đạo của lão ta.
Đỗ Ngọc Sơn trợn to hai mắt, lão ta chỉ cảm thấy trên người mình như đeo thêm gông xiềng sau khi Dương Thanh điểm vài cái.
Lão ta hốt hoảng hỏi: “Cậu Dương, cậu làm gì tôi thế?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi đã gieo ấn ký hủy diệt vào trong người ông, sau này, bất kể ông đi đâu, tôi đều sẽ tìm được, thêm nữa, ông cũng đừng nên có ý nghĩ trái khoáy gì trong đầu, vì chỉ cần tôi muốn, ông sẽ chết không chỗ chôn đấy”.
Lời này vừa dứt, Đỗ Ngọc Sơn xụi lơ, mặt mũi tràn đầy sự tuyệt vọng.
Như vậy chẳng phải là chỉ cần Dương Thanh còn sống, đời này lão ta sẽ không thể chạy thoát khỏi tay anh?
Tuy bị Dương Thanh thêm vào một tầng trói buộc nhưng ít ra thì lão ta vẫn còn sống, Đỗ Ngọc Sơn cắn răng nói: “Cậu Dương yên tâm, tôi đã chọn cách thần phục thì tuyệt đối sẽ không phản bội!”
Tiếp theo, lão ta còn nói: “Cậu Dương, tôi xin đi trước, mau chóng sắp xếp người tìm kiếm manh mối về mẹ cậu”.
Dương Thanh gật đầu, anh vung tay, đại trận che giấu biến mất.
Đỗ Ngọc Sơn chấn động nhìn anh rồi vội vàng rời đi.
Linh hồn đại năng viễn cổ trong cơ thể lão ta còn bị Dương Thanh tiêu diệt, chỗ dựa của lão ta đã mất, giờ còn bị Dương Thanh gieo ấn ký hủy diệt, lão ta chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì toàn cục.
Thấy Đỗ Ngọc Sơn rời khỏi đó, đám người Lưu Khánh có chút bất ngờ như thể không ngờ Dương Thanh lại tha cho Đỗ Ngọc Sơn.
“Cậu Dương!”
Lưu Khánh tiến lên, vẻ mặt cung kính: “Ba điều kiện cậu nói trước đó, Thiên Hải Tông đồng ý toàn bộ!”
“Sao?”
Dương Thanh có chút kinh ngạc, anh và Đỗ Ngọc Sơn mới nói chuyện riêng vài phút mà sao Thiên Hải Tông đã có câu trả lời rồi?
Lưu Khánh nói: “Tôi đã báo ba điều kiện của cậu cho tông môn qua đá truyền âm. Trưởng bối trong tông môn nghe xong thì rất khen ngợi nguyên tắc sống của cậu, đồng ý toàn bộ, không chỉ thế, sư phụ của tôi là Tam trưởng lão Thiên Hải Tông đã chuẩn bị lên đường tới thế tục gặp cậu”.
Thấy thái độ kính cẩn của Lưu Khánh, Dương Thanh vẫn thấy ngạc nhiên, anh suy tư rồi nói: “Vừa hay tôi cũng đang muốn tới Trung Giới giới Cổ Võ một chuyến, sư phụ của anh không cần xuống đây, tôi sẽ đích thân tới Thiên Hải Tông thăm viếng!”
Hiện giờ Tần Thanh Tâm còn đang ở Hợp Hoan Tông, ba ngày sau thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông sẽ cưới cô ấy, Dương Thanh phải tới Hợp Hoan Tông trước ngày đó.
Nghe xong lời Dương Thanh nói, Lưu Khánh vui vẻ: “Được, để tôi liên lạc với sư phụ, để ông ấy ở Thiên Hải Tông chờ cậu Dương tới thăm”.