Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tống Nghị nhìn về phía Dương Thanh đang bò dậy, nhíu mày.  

 

Dương Thanh lau vết máu ở khóe miệng, nhìn về phía Tống Nghị, nói với vẻ thành khẩn: “Anh Tống, hãy cho ông ta một con đường sống, xem như tôi nợ anh một ân tình!”  

 

Chuyện anh ngăn một đòn chí mạng thay Mục Xung đã khiến mọi người hết sức kinh ngạc rồi, không ngờ anh còn xin tha cho ông ta bằng việc sẽ nợ ân tình Tống Nghị nữa.  

 

Tống Nghị không trả lời, chỉ nhìn về phía Mục Xung vẫn đang đờ đẫn, lạnh lùng nói: “Lần này xem như ông mạng lớn, nể mặt cậu Thanh, tôi sẽ cho ông một con đường sống, nếu ông vẫn tìm đường chết nữa, tôi sẽ đích thân tiễn ông đi! Còn không mau cút à!”  

 

Mục Xung chỉ cảm thấy vô cùng uất ức, tuy Dương Thanh đã cứu ông ta, nhưng ông ta cũng không cảm kích chút nào. Ông ta nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu đừng nghĩ làm thế thì có thể khiến tôi từ bỏ vị trí Mục thành chủ, cậu chỉ là người ngoài, không có tư cách tranh giành vị trí thành chủ với tôi đâu”.  

 

Ông ta nói rồi giận dữ quay người rời đi.  

 

Những cao thủ của Mục phủ đi theo ông ta nhìn Dương Thanh một chút rồi cũng quay người rời đi nốt.  

 

Tống Nghị lấy một cái bình sứ trắng ra, ném cho Dương Thanh: “Đây là thánh dược chữa thương của Tống phủ chúng tôi, có tác dụng rất lớn với tổn thương vừa rồi của cậu”.  

 

Dương Thanh nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn!”  

 

Sau đó anh mở nắp bình, lấy viên thuốc trong bình sứ ra rồi uống luôn, không hề do dự.  

 

Tống Nghị hơi kinh ngạc, hình như không ngờ Dương Thanh lại uống viên thuốc mà hắn đưa luôn.  

 

Sau khi Dương Thanh uống xong, Tống Nghị cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Cậu không sợ tôi đưa thuốc độc cho cậu à?”  

 

Dương Thanh cười: “Tôi tin anh!”  

 

Chỉ một câu đơn giản này lại khiến trái tim giá băng của Tống Nghị như tan ra một chút.  

 

Tống Nghị nói: “Cậu cũng được xem là mạng lớn, nếu hồi nãy ông Vương không kịp thu sức lại, chỉ với một đấm của ông Vương, cậu đã chết rồi”.  

 

Ông Vương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cho dù sức chiến đấu của Dương Thanh mạnh hơn nữa thì cũng không thể đỡ nổi một đòn chí mạng từ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong được.  

 

Sau khi thấy Dương Thanh chắn trước Tống Nghị, ông Vương cũng vội thu sức lại, nhưng đòn tấn công của lão ta đã giáng xuống, chỉ có thể làm thế thôi chứ không thu hồi được, do đó lão ta mới đánh bay Dương Thanh.  

 

Ông Vương cũng nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ tán thưởng: “Có thể ngăn một đòn tấn công của tôi chỉ với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, không thể không thừa nhận, cậu rất ưu tú”.  

 

Tống Nghị cười nói: “Tuy hồi nãy ông Vương đã thu sức, nhưng có lẽ ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ cũng sẽ bị giết bởi đòn đó. Cậu đỡ được nó với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, đúng là rất mạnh”.  

 

Dương Thanh nói với vẻ cay đắng: “Vẫn phải cảm ơn ông Vương đã nương tay, bằng không, cho dù tôi không chết thì cũng mất võ công rồi”.  



Tống Nghị không cười nữa, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, rõ ràng người của Mục phủ không chịu chứa chấp cậu, cậu làm vậy vì Mục phủ có đáng không thế?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK