Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Nhưng sàn đấu lớn như thế, hai người đều là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, việc so chiêu giữa cao thủ chỉ diễn ra trong chớp mắt, trừ dùng thực lực của bản thân, còn cách nào nữa đâu?  

 

Takao chợt hỏi: “Ông là người mạnh nhất trong các cao thủ Chiêu Châu à?”  

 

Trên mặt ông ta có vẻ khinh thường, hình như cũng hơi coi thường Đỗ Trọng.  

 

Đỗ Trọng nhìn chằm chằm vào Takao, lạnh lùng nói: “Ông tưởng ông mạnh lắm ư? Nếu không phải do gia tộc Cổ Võ của Chiêu Châu lánh đời, không ra mặt, cao thủ nước Dương các người dám đến Chiêu Châu ra oai chắc? Bất kỳ cao thủ hàng đầu nào trong gia tộc Cổ Võ cũng có thực lực hơn xa tôi”.  

 

Takao hừ lạnh: “Trong trận đấu này, cao thủ hàng đầu của nước Dương tôi cũng không ra mặt”.  

 

Đỗ Trọng lạnh lùng nói: “Nếu đúng như ông nói, trận đấu giữa hai bên chúng ta hôm nay nên diễn ra giữa cao thủ cùng cảnh giới, chẳng hạn như tôi và ông, đều là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, vậy mới công bằng”.  

 

Takao nhíu mày: “Ý ông là gì?”  

 

Đỗ Trọng thoáng im lặng, chợt nói: “Ông dám cược với tôi không?”  

 

Takao hỏi: “Ông định cược thế nào?”  

 

Đỗ Trọng nói: “Các người đều nghĩ tôi là cao thủ mạnh nhất bên Chiêu Châu, mà tôi chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, ông cũng đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, chi bằng dùng kết quả trận đánh giữa tôi và ông để quyết định thắng thua buổi đấu giữa hai bên, ông dám cược không?”  

 

Nghe thấy thế, Takao lập tức sầm mặt.  

 

Sao ông ta lại không hiểu ý Đỗ Trọng chứ?  

 

Đỗ Trọng đã là cao thủ mạnh nhất bên Chiêu Châu, nhưng bên nước Dương vẫn còn bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, trong đó còn có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.  

 

Cho dù Đỗ Trọng thắng được Takao thì cũng không bao giờ là đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh.  

 

Takao cười lạnh: “Ông tưởng tôi ngu chắc? Tuy tôi tự tin sẽ đánh bại ông, nhưng vẫn không đồng ý cược với ông, vì không nhất thiết phải vậy”.  

 

Đỗ Trọng cười khẩy: “Xem ra ông cũng là đồ nhát chết, các người tự nghĩ thiên phú của cao thủ nước Dương rất mạnh, nhưng lại không dám đánh một trận với cao thủ cùng cảnh giới, đúng là hèn”.  

 

Takao lập tức bị chọc giận, quát lớn: “Khốn kiếp! Ông chán sống rồi!”  

 

Đỗ Trọng thản nhiên nói: “Nếu không dám đánh cược, chúng ta cứ tiếp tục thôi, đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa”.  

 

Takao tức run người, ông ta bỗng nhìn về phía Kitano Takeshi đang ngồi ở ghế chính bên cao thủ nước Dương: “Hội trưởng, tôi xin được đánh một trận sống còn với cao thủ Chiêu Châu này, ai thắng thì phe người đó cũng là bên chiến thắng!”  

 

Thấy Takao nói với Kitano Takeshi như thế, Đỗ Trọng cười nhạt.  

 

Bất kể Kitano Takeshi có đồng ý hay không, ít nhất ông ta cũng đã kéo dài được một chút thời gian, nếu có thể kéo dài thêm tí nữa, không chừng Dương Thanh sẽ đến kịp.  



Thế nên, mục đích thật sự của ông ta khi nói khích Takao không phải là khiến nước Dương đồng ý dùng kết quả trận đánh giữa ông ta và Takao để quyết định thắng thua buổi đấu hôm nay, mà nhằm kéo dài thời gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK