"Giờ còn muốn chuồn? Muộn rồi!"
Đúng lúc này, một bóng người bỗng xuất hiện trong phòng hệt như một bóng ma.
Mặt ba người đám Dương Thanh đều biến sắc.
Một cao thủ có thể lẳng lặng tiến vào phòng bọn họ mà không ai hay, liệu có thể là người thường?
Hoài Lam vừa thấy rõ người kia, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào kẻ mới tới, hỏi: "Ông là ai?"
Ông già kia không đáp, chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm Hoài Lam, lạnh lùng nói: "Phản bội thành chủ, tội chết! Giết!"
Vừa dứt lời, lão ta đã đánh ngay một chưởng về phía Hoài Lam.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi người kia ra tay tấn công rồi, bọn Dương Thanh mới lấy lại tinh thần.
Hoài Lam tuyệt vọng, lần này thật sự chết chắc rồi sao?
Cô ta chỉ có thể giương mắt nhìn một đòn của ông già kia đánh tới phía mình càng ngày càng gần.
Ngay khoảnh khắc này, một tia nước vụt hiện, hai mũi tên nước lao thẳng về phía tròng mắt ông lão kia.
"Hử?"
Lão ta nhướng mày, một chiêu vốn định đánh lên người Hoài Lam nay lại phải bỏ qua, đầu nhẹ nhàng nghiêng đi, hai mũi tên nước lướt sát qua da đầu lão ta.
"Phụt!"
Một giây tiếp theo, hai mũi tên nước cắm thẳng vào tường gạch của khách sạn.
Đúng lúc này, lão Cửu cũng đã xông lên, chắn trước người Hoài Lam, cảnh giác nhìn chằm chằm ông già nọ.
Ngay cả chính lão Cửu cũng đã cảm nhận được áp lực cực lớn từ trên người ông già lạ mặt này.
Ông già kia vừa nói Hoài Lam là kẻ phản bội của phủ Hoài Thành, sau đó lập tức ra tay muốn giết chết Hoài Lam, nếu không nhờ Dương Thanh dùng nước trong cốc ngưng tụ thành hai mũi tên nước, ra tay bất ngờ ngay thời khắc quan trọng nhất, suýt thì thành công chọc mù lão ta, chỉ sợ Hoài Lam đã chết trong tay người này rồi.
Hoài Lam run rẩy nói: "Ông ta là Ảnh Tử của thành chủ Hoài Thành, thực lực bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, ở phủ Hoài Thành, thực lực có thể nói đã rất gần với thành chủ Hoài Thành".
"Rất nhiều chuyện đen tối ở phủ Hoài Thành đều do ông ta xử lí".