Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đinh Xương nhíu mày: “Chắc không đâu, có nhiều người của chúng ta chờ ở đây như thế, một khi cô ta ra ngoài, chắc chắn chúng ta sẽ phát hiện ngay”.  

 

Người kia lại hỏi: “Ông hai, ông nói xem, hay cao thủ của Mục phủ đã đón người đi từ trong sân bay rồi?”  

 

Nghe thấy thế, Đinh Xương lập tức biến sắc, mở miệng nói: “Không chờ nữa, bây giờ chúng ta xông vào luôn đi!”  

 

Đinh Xương nói rồi dẫn người lao thẳng vào trong, khi thấy cảnh tượng này, Dương Thanh đang quan sát Đinh Xương ở cách đó không xa lập tức biến sắc.  

 

“Con chó già Đinh Xương!”  

 

Anh bước ra khỏi chỗ trốn, quát lớn với Đinh Xương.  

 

Nghe thấy giọng Dương Thanh, Đinh Xương đang định xông vào sân bay lập tức khựng lại. Lão ta nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt hết sức dữ tợn: “Dương Thanh! Mày cũng dám tới sân bay, đúng là chán sống rồi đấy!”  

 

Dương Thanh tức giận nói: “Tên bại trận như ông cũng dám nhắc đến vấn đề đó à? Nếu là đàn ông thì hãy một chọi một với tôi đi!”  

 

Dương Thanh bước lên trước một bước, cầm một con dao găm màu đen lóe lên ánh sáng tối tăm.  

 

Khi thấy con dao găm trong tay Dương Thanh, con ngươi Đinh Xương bỗng co lại, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam. Lão ta khoát tay: “Tất cả mọi người, bắt lấy thằng nhãi đó cho tôi!”  

 

Sau khi lão ta ra lệnh, mười cao thủ lập tức xông tới chỗ Dương Thanh, Đinh Xương đi trước nhất.  

 

Tuy lão ta kiêng dè dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, nhưng lúc này bên lão ta đang có mười cao thủ Siêu Phàm Cảnh, linh khí ở ngay trước mặt, sao lão ta có thể bỏ qua chứ?  

 

Dương Thanh không hề hoang mang, khi đám người Đinh Xương sắp đến gần, anh bỗng mỉm cười lạnh lùng, ngay sau đó, anh quay người chạy ra ngoài luôn.  

 

“Dương Thanh, đứng đó cho tao!”  

 

Đinh Xương quát lớn sau lưng Dương Thanh.  

 

Dương Thanh phát huy tốc độ tới cực hạn, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với đám người Đinh Xương.  

 

Vì sáng nay Đinh Xương vừa bị thương bởi dao găm linh khí của Dương Thanh, vết thương vô cùng nghiêm trọng nên lão ta không thể phát huy tốc độ cao nhất. Sau khi chạy vài trăm mét, vết thương vốn đã nghiêm trọng của lão ta lại rách ra, máu tươi chảy ròng ròng.   

 

Lão ta cắn răng ngừng lại.  

 

“Ông hai, ông không sao chứ?”  

 

Một cao thủ của nhà họ Đinh vội bước đến, lo lắng hỏi.  

 

Đinh Xương tức giận nói: “Cứ mặc kệ tôi, đuổi theo tiếp đi!”  

 

Khó khăn lắm mới tìm được Dương Thanh, hơn nữa anh còn đi một mình, sao lão ta có thể dễ dàng bỏ qua cho Dương Thanh được?  

 

Trong lúc nhất thời, mười cao thủ Siêu Phàm Cảnh đều đuổi theo Dương Thanh.  

 

Dương Thanh chuẩn bị gọi cho Mục Hoa, đúng lúc này, Phùng Tiểu Uyển lại gọi đến.  

 

Phùng Tiểu Uyển nói: “Anh Thanh, có một ông lão tự xưng là Mục Hoa bảo rằng anh nhờ ông ấy tới đón em”.  

 

Ngay sau đó, giọng Mục Hoa vang lên: “Cậu Thanh, tôi là Mục Hoa, tôi đã cử cao thủ của Mục phủ đi giúp cậu, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ đưa thần y về Mục phủ an toàn”.  



Rõ ràng Mục Hoa đã biết chuyện Dương Thanh dụ cao thủ của nhà họ Đinh đi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK