Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dương Thanh cười lạnh, khinh miệt nhìn Mục Xung: “Mục thành chủ cũng là bậc kiêu hùng, sao lại sinh ra đứa con trai rác rưởi như ông chứ?”  

 

“Hôm nay, chắc chắn tôi sẽ nhúng tay vào cuộc tranh giành vị trí thành chủ Mục phủ rồi! Chỉ cần tôi còn ở đây, ông đừng hòng trở thành thành chủ Mục phủ mới”.  

 

Lời anh nói khiến mọi người kinh hãi!  

 

Ai cũng sững sờ nhìn Dương Thanh, Mục Xung siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận, không che giấu chút nào.  

 

Ông ta muốn giải quyết Dương Thanh ngay, nhưng cũng biết nếu mấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ của Mục phủ không ra tay, không ai ở Mục phủ có thể làm gì Dương Thanh hết.  

 

Hơn nữa, Dương Thanh đã thành công hợp tác với cao thủ Tống Thành, bây giờ, hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Tống Thành đang canh chừng bên ngoài Mục phủ đấy.  

 

“Giỏi! Giỏi lắm!”  

 

Mục Xung tức giận bật cười, nhìn chằm cằm vào Dương Thanh: “Chắc chắn cậu sẽ hối hận!”  

 

Ông ta nói rồi giận dữ quay người rời đi.  

 

Những người khác của Mục phủ thấy thế, cũng đi nốt.  

 

Rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Dương Thanh lạnh lùng nhìn theo hướng Mục Xung rời đi, cười lạnh rồi ngồi xuống, chờ Phùng Tiểu Uyển chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử.  

 

“Rầm rầm rầm!”  

 

Phía bên kia, sau khi về phòng, Mục Xung lập tức bùng nổ, đập hết những thứ có thể đập trong phòng.  

 

“Dương Thanh, mày là cái thá gì chứ? Dựa vào đâu mà mày đòi nhúng tay vào cuộc tranh giành vị trí thành chủ Mục phủ?”  

 

Mục Xung giận dữ hét: “Cho dù Mục thành chủ không ở đây, cũng không đến lượt mày nói chuyện ở Mục phủ!”  

 

Người của Mục phủ đứng bên cạnh, không dám thở mạnh, đều có vẻ sợ hãi.  

 

“Cậu chủ Mục, không thể giữ Dương Thanh lại được, cậu ta ở Mục phủ ngày nào thì sẽ chèn ép ông ngày đó”.  

 

Sau khi Mục Xung trút giận xong, Mục Lương Bình bước lên trước, nghiêm nghị nói.  

 

Ngón trỏ bên tay phải ông ta đã bị Dương Thanh bẻ gãy, nỗi oán hận của ông ta với Dương Thanh đã đạt đến đỉnh điểm.  

 

Mục Xung tức giận nói: “Ông đang nói nhảm đấy à? Chẳng lẽ tôi không biết là không thể giữ cậu ta lại ư? Nhưng chúng ta còn cách gì chứ? Ai giết nổi cậu ta hả?”  

 

Mục Lương Bình bước đến, nhỏ giọng nói vào tai Mục Xung mấy câu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK