Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tề Anh Tuyết ngừng đếm ngược, nhíu mày, nhìn về phía Liễu Như Yên với vẻ không vui: “Sao thế? Cô định nhúng mũi vào à?”  

 

Doãn Thiên Kiều tức giận nói: “Thế nào là chị Liễu nhúng mũi vào? Rõ ràng các người mới đang làm thế, tông chủ Đỗ đã đồng ý sẽ cân nhắc cho chúng tôi tiến vào Bắc Vực rồi”.  

 

“Ha ha!”  

 

Tề Anh Tuyết cười lạnh: “Cô cũng đã nói tông chủ Đỗ đồng ý sẽ cân nhắc cho các người tiến vào Bắc Vực, thế thì liên quan gì tới chúng tôi chứ?”  

 

“Chúng tôi muốn cả Võ Tông, hơn nữa, chẳng phải tông chủ Đỗ vẫn chưa đồng ý cho các người tiến vào à? Nếu đã vậy, Bắc Vực này vẫn chưa có chủ, các người lấy tư cách gì để ăn nói bậy bạ ở đây?”  

 

Thái độ của cô ta vô cùng hống hách, nói thẳng luôn Bắc Vực vẫn chưa có chủ.  

 

Doãn Thiên Kiều đang định nói gì đó thì bị Liễu Như Yên ngắt lời: “Không cần nhiều lời với cô ta!”  

 

Cô ta nói rồi nhìn về phía Tề Anh Vệ, lạnh lùng nói: “Tề Anh Vệ, cho dù các người để mắt đến Võ Tông thì cũng không được, chuyện gì cũng phải có trước sau, nếu các người muốn tông chủ Đỗ nghe lệnh, ít nhất phải chờ tông chủ Đỗ trả lời chúng tôi đã, nếu tông chủ Đỗ từ chối, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của Võ Tông nữa”.  

 

“Nhưng trước lúc đó, đừng ai hòng động vào Võ Tông!”  

 

Tề Anh Vệ híp mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên, không nói năng gì.  

 

Còn Tề Anh Tuyết thì nổi giận: “Liễu Như Yên, cô là cái thá gì? Dám tranh địa bàn với anh tôi à?”  

 

Trong mắt Liễu Như Yên lập tức lóe lên sát khí mãnh liệt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tề Anh Tuyết.  

 

Trong lúc nhất thời, Tề Anh Tuyết cảm thấy lạnh thấu xương, như đang bị một con rắn độc để mắt đến, cơ thể cô ta cũng cứng đờ.  

 

“Hừ!”  

 

Đúng lúc này, Tề Anh Vệ hừ lạnh, lúc này Tề Anh Tuyết mới thấy dễ chịu hơn.  

 

Khi nhìn về phía Liễu Như Yên, trong mắt cô ta đã có thêm vẻ kiêng dè mãnh liệt.  

 

Tuy cô ta đứng thứ chín trên bảng thiên tài, nhưng Liễu Như Yên lại xếp thứ ba, gần với Tề Anh Vệ.  

 

Quan trọng là lâu lắm rồi họ không giao chiến, giờ hai người đều đã rất gần với Thiên Cảnh, nếu họ đánh một trận thật, vẫn chưa biết ai thắng ai thua.  

 

“Liễu Như Yên, nếu cô dám nhúng tay vào, tôi cam đoan cô sẽ hối hận!”  

 

Tề Anh Vệ chợt nói, sau đó nhìn về phía Đỗ Trọng, lạnh lùng nói: “Mười giây đã hết, giờ cho tôi biết câu trả lời của ông đi”.

 

Sắc mặt Đỗ Trọng khó coi tới cực điểm, thái độ hùng hổ của Tề Anh Vệ khiến ông ta cảm thấy bất lực.  

 

Ông ta có thực lực giết Tề Anh Vệ, nhưng phía sau Tề Anh Vệ còn có hai hộ vệ có lẽ đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm, có khi ông ta còn chưa ra tay thì đã bị hai hộ vệ của đối phương giết.  

 

Liễu Như Yên vội bước lên một bước, lạnh lùng nhìn về phía Tề Anh Vệ: “Tề Anh Vệ, cậu quá đáng rồi đấy!”  

 

Đây là lần thứ hai cô ta nói với Tề Anh Vệ câu này, điều đó đủ để cho thấy sự tức giận của cô ta.  

 

Hạ Quân, Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều cũng đứng sau Liễu Như Yên với vẻ kiên định, năm hộ vệ Thiên Cảnh Nhất Phẩm cũng đi theo họ.  

 

Trong không khí tràn ngập áp lực nặng nề, khiến người ta không sao thở nổi.  

 

Tề Anh Vệ ngạo nghễ nhìn về phía Liễu Như Yên: “Liễu Như Yên, cô nghĩ chỉ với đám người bên phe cô thì sẽ ngăn được tôi à?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK