Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau khi rời khỏi chỗ Dương Thanh, Mục Xung triệu tập một nhóm cao thủ của Mục phủ.  

 

“Không ngờ tên khốn Dương Thanh này lại lén hợp tác với cao thủ của Tống Thành sau lưng chúng ta, định giúp Tống Thành nắm giữ phủ Hoài Thành, chúng ta không thể đồng ý, phủ Hoài Thành chỉ có thể thuộc về chúng ta!”  

 

Mục Xung hùng hổ nói, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ là lúc Mục phủ nguy hiểm nhất, chúng ta không thể để mặc một người ngoài làm loạn ở Mục phủ được. Chúng ta phải đoàn kết, không thể để một người ngoài trở thành chủ nhân của Mục phủ chúng ta”.

 

Nghe thấy Mục Xung nói thế, những người khác đều nhìn nhau, cũng không có ai đáp lời ông ta ngay cả.  

 

“Cậu Mục, trước khi đi, thành chủ đã giao Mục phủ cho kiếm khách Ảnh Tử, kiếm khách Ảnh Tử lại giao Mục phủ cho Dương Thanh trước khi đi, chúng ta đối đầu với Dương Thanh, không tốt lắm đâu nhỉ?”  

 

Lúc này, một ông lão Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nhìn về phía Mục Xung, nói.  

 

Mục Xung nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Nếu không do Dương Thanh, sao Mục phủ chúng ta lại phải đối mặt với nguy hiểm ngày hôm nay chứ? Hơn nữa, bố tôi đã giao Mục phủ cho kiếm khách Ảnh Tử, nếu kiếm khách Ảnh Tử muốn hợp tác với Tống Thành, nhường phủ Hoài Thành lại, tôi sẽ không có ý kiến”.  

 

“Nhưng bố tôi cũng không nói sẽ giao Mục phủ cho Dương Thanh, cậu ta dựa vào đâu để bàn chuyện hợp tác với người của Tống Thành mà không thương lượng với chúng ta, còn định nhường phủ Hoài Thành vốn nên thuộc về chúng ta cho họ chứ?”  

 

Nghe thấy thế, người kia không nói gì nữa.  

 

Mục Xung nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Sao thế? Chẳng lẽ mọi người đã quên tổn thất khổng lồ mà Dương Thanh mang đến cho Mục phủ à?”  

 

“Cậu Mục, cậu nói không sai, nếu Dương Thanh không mang phiền phức đến cho Mục phủ chúng ta, sao Mục phủ chúng ta lại phải đứng trước tai hoạ ngập đầu chứ?”  

 

Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ nghiến răng nghiến lợi: “Dương Thanh là cái thá gì? Chỉ với chút thực lực của cậu ta có thể đại diện cho Mục phủ chúng ta chắc?”  

 

“Cậu Mục, cho dù cậu định làm gì, tôi vẫn ủng hộ cậu!”  

 

“Cậu Mục, tôi cũng ủng hộ cậu!”  

 

…  

 

Trong lúc nhất thời, cả đám cao thủ của Mục phủ thi nhau lên tiếng, tỏ ý ủng hộ Mục Xung.  

 

Họ đều hiểu, tuy Dương Thanh rất mạnh nhưng vẫn là người ngoài, Mục Xung là con trai Mục thành chủ, chỉ ông ta có hy vọng trở thành thành chủ Mục phủ mới nhất.  

 

Mục Xung hết sức hài lòng trước câu trả lời của đám người, bèn ngạo nghễ nói: “Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đã ủng hộ tôi, vậy chúng ta không thể thỏa hiệp trước bất cứ ai được, đừng ai hòng quyết định thay chúng ta!”  

 

“Cậu Mục, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”  

 

Một cao thủ Mục phủ chợt hỏi.  

 

Mục Xung nhìn quanh, mở miệng nói: “Mọi người thử nói suy nghĩ của mình đi”.  

 

Tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc, họ cứ tưởng Mục Xung đã nghĩ ra cách đối phó tốt hơn, nào ngờ Mục Xung lại bảo mọi người nói ra suy nghĩ của mình.  

 

Mục Xung như cảm nhận được suy nghĩ của mọi người, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Ông ta giải thích: “Tôi đã nghĩ kỹ cách đối phó rồi, nhưng vẫn muốn nghe thêm ý kiến của mọi người, nếu có ai đưa ra kế sách tốt hơn thì cứ làm theo người ấy”.  

 

Ông ta nói rồi nhìn về phía một cao thủ: “Chú Ngô, chú nói trước đi”.  



Chú Ngô là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, cũng là người có thực lực mạnh nhất và danh vọng cao nhất trong số những người ở đây. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK