Thiên sư thịnh yến sắp bắt đầu.
Thiền Thành, bên hồ Tống.
Sở Trần lấy được danh sách mới nhất về những ứng cử viên giành chứ vô địch từ trong tay Trương Đạo Tôn.
“Đứng đầu danh sách đoạt giải quán quân, dĩ nhiên là một vị Sư Vương Nam Mỹ, Triệu Phương Tuyền?” Sở Trần nhướng mày: “Người này có lai lịch thế nào?”
“Triệu Phương Tuyền là một người gốc Hoa, nàm đó ông nội hắn là một quyền sư, sau khi đến Nam Mỹ, thâm nhập, thành lập quyền quán, mà Triệu Phương Tuyền là quyền sư danh tiếng trong những nãm gần đây, gần 3 nâm qua, hắn từng tham gia tất cả Sư Vương tranh bá cùng với thi đấu quyền sư, chưa từng nếm qua thất bại.” Trương Vận Quốc trầm giọng nói: “Cho nên, hãn
đến, trở thành đứng đầu danh sách đoạt giài quản quân.”
“Thâm nhập?” Sở Trằn nhẹ nhàng lắc đầu: “Bọn họ chì sợ ngay cả gốc rẽ của mình ờ đâu cũng quên đi.”
Sờ Trần không có quá nhiều đánh giá, tiếp tục nhìn xuốhg, sau Sư Vương Nam Mỹ, tiếp theo là Điền Bạch Quang.
Trên tư liệu có giới thiệu về Điền Bạch Quang, quán quân cuộc thi Sư Vương tranh bá toàn quốc lần trước.
Đơn giản mà mạnh mẽ.
Điều này đã nói lên thực lực của Điền Bạch Quang.
“Điều đáng nói là lần cỏ sự đoàn kết chưa từng có của võ sư phái Băc, bọn họ sẽ dốc hết toàn lực, giúp Điền Bạch Quang bảo vệ ngôi vô địch, đoạt lại Sư Vương.” Trương Vận Quốc nói.
Danh sách liệt kê các ứng cừ viên hàng đầu cho chức vô địch, bao gồm Lãng tiên sinh Túy Sư Úc Châu, Sư Vương Châu Âu Elro, Cuồng Sư Châu Phi Serp, Sư Vương Linh Nam Lâm Viêm…
“Đây là những người được kêu gọi cao nhất và cỏ ảnh hưởng nhất.” Trương Vận Quốc cảm thán một tiếng: “Không thể không nói, vãn hóa võ sư tuy rằng là tinh hoa dân tộc do tồ tông chủng ta lưu lại, nhưng ờ thế giới hiện đại này, chủng ta nếu không cố
gắng, không cần thận, danh hiệu Sư Vương, liền trở thành của người khác.”
“Cái gọi là đoạt quán quân dửng đầu, thường thường củng có thẻ là người thua nhanh nhất.” Sở Trần nói: “Quyền giới Trung Quốc, ngọa hồ tàng long, cường giả như mây, gia tộc khác muốn cướp đl danh hiệu Sư Vương từ trong tay Trung Quốc, cũng không dễ dàng. Ví dự đơn giản nhất, phái Thanh Dương Tiếu Âm Kỳ, đây chính là võ đạo Tông Sư. phần đứng đầu danh sách đoạt giải quán quân này, cỏ mấy người thực lực cỏ thề so sánh với võ đạo Tông Sư?”
Trương Vận Quốc gật gật đầu, nhìn Sờ Trần, cười hắc hắc: “Lại ví dụ như ngươi, ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ có biếu hiện khiến mọi người phải sáng măt
lên.”
Khóe miệng Sở Trần nhẹ nhàng giặt giật.
“Trương đạo trưởng, vất vả rồi.” Sở Trần cầm tài liệu Trương Vận Quốc thu thập tới, suy nghĩ một chút, hỏi: “Tôi nghe nói Trương đạo trường đoạn thời gian trước tham gia sát hạch Cửu Huyền Môn.”
Trương Vận Quốc cúi đầu: “Hổ thẹn, ta học nghệ không tinh, không có thông qua sát hạch của La Vân Đạo Tôn.”
Sờ Trần suy nghĩ một chút, vỗ vỗ bả vai Trương Vận Quốc: “Ngươi lại luyện tập thật tốt.”
Nói xong, Sở Trần đi về phía biệt thự Tống gia chủ.
Trương Vặn Quốc cả người giống như gặp phải điện giật chấn động.
Luyện tập tốt?
Những lời này của Sở Trần là có
ý gì?
Trương Vận Quốc cảm thấỳ nhịp tim của mình tăng lên.
Nhìn bóng lưng Sở Trần rời đi, Trương Vận Quốc theo bản năng cầm nắm đấm, ánh mắt càng thêm kiên định.
“Anh rể, thử xem có phù hợp hay không.” Sở Trần vừa đi tới, Tống Thu ném một chiếc áo thun màu trắng về phía Sờ Trần: “Chính thức quy định quần áo của các đội dự thi phải thống nhất, đây là áo chiếm đấu em đặc biệt tùy chỉnh.”