“Có vẻ như với tình cảnh hiện tại thì chỉ có mìnhHoàng Ngọc Hài làm rồi.”
Sở Trầnnói,” Anh Bắc, nếu anh muốn tham gia đánh cược, anh có thể đánh cuộc đội thắng cuộc là nhà họ Tống.”
“ Nhà họ Tống? ”Hạ Bắc liếc nhìn Sở Trần,” Không phải tôi coi thường nhà cậu, nhưng những người tham gia đoạt thanh gồm toàn những đội múa sư tử nổi tiếng của Thiền Thành, một số võ quán, sau lưng bọn chúng đều là đại diện cho các gia tộc giàu có của Thiền Thành, nhà họ Tống của cậu … Thật sự là rất khó xếp hạng trên.”
Xe từ từ lái ra khỏi bãi đậu.
“Cậu chủ, bên ngoàingã tư có người đang chặn đằng trước chúng ta.” Vệ sĩ nói.
Vẻ mặt của Hạ Bắc đột nhiên chìm xuống, “Hoàng Ngọc Hải thật sự không chịu buông tha chúng ta.”
“Không phải Hoàng Ngọc Hải.”
Sở Trần ngẩng đầu, “Võ quán Vinh Diệu Quyền, người của tập đoàn Vinh thị.”
Khóe miệng Hạ Bắc khẽ co giật.
“Tôi mới chỉ quen cậu được hai mươi bốn giờ. Thế mà cậu thật đắc tội với Tập đoàn Vinh thị, Diệp Thiếu Hoàng cùngHoàng Ngọc Hải.”
Hạ Bắc đếm từng người một, “Tôi thực sự rất tò mò. Cậu trong năm năm này ở rể nhà họ Tống làm thế nào mà còn sống sót? ”
Sở Trần nói,”…””
“Tôi vẫn là lo lắng nhất vềHoàng Ngọc Hải.”
Hạ Bắc cau mày, “Hắn ta làm việc rất điên cuồng… Vừa rồi cậu
cúi đầu một chút, có lẽ sẽ không _ — _ » sao.
Sở Trần cười, ánh mắt sắc như dao.
Niềm kiêu hãnh tận trong xương tủy khiến hắn không thể cúi đầu.
Xe chạy chầm chậm đến ngã tư.
Cửa xe đã được kéo lên, từ bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong xe.
Chiếc xe đã bị chặn lại.
Một vệ sĩ xuống xe với vẻ mặt
bình tĩnh, “Bọn mày là ai? Xe của Hạ Thiếu gia các ngươi cũng dám ngăn cản?”
Nhà họ Hạ ở Dương Thành, ngay cả ở Thiên Thành sát vách cũng có uy thế rất lớn.
Những người trong Võ quán Vinh Diệu Quyền đương nhiên không dám ngăn cản.
Dù sao, không phải ai cũng có thân phận nhưHoàng Ngọc Hải.
Trong bệnh viện, Diệp Thiếu Hoàng nhận được một cuộc gọi.
“Tôi tiết lộ cho Diệp Thiếu gia một tin tức.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên, “Sờ Trầnđã lên xe của Hạ Bắc rời đi.”
Diệp Thiếu Hoàng vẻ mặt trầm mặc.
Hạ tam thiếu gia! Dự án hợp tác ngày hôm nay với nhà họ Hạ cuối cùng đã bị nhà họ Tống cướp mất.
Hết thảy nguyên nhân là doSỞ Trần.
“Hạ Bắc, tại sao anh lại chiếu cố tên con rể ngốc nhà họ Tống như vậy?” Diệp Thiếu Hoàng nghĩ mãi cũng không hiểu.
“Hoàng nhi, ăn miếng táo để bình tĩnh lại nào.”
Mẹ của Diệp Thiếu Hoàng gọt táo, “Ai mà không có thói quen đặc biệt, có thề, Hạ thiếu gia khẩu vị rất quái dị một chút.”
Diệp Thiếu Hoàng duỗi tay ra, vừa định cầm lấy quả táo, đột nhiên hét lên một tiếng kêu, “Tê liệt.”
Mẹ hắn sững sờ.
Tại sao Thiếu Hoàng lại mắng người?
“Hoàng nhi …” Diệp Mẫu muốn lên tiếng, nhưngDiệp Thiếu Hoàng vẻ mặt đau đớn thống khổ, “Tê liệt.”
Diệp phu nhân,”…” Trong căn phòng này chỉ có hai mẹ con bọn họ.
Diệp phu nhân đưa quả táo giúp Diệp Thiếu Hoàng.
Diệp Thiếu Hoàng cầm không nổi, quả táo lại bị rơi trên mặt đất, vẻ mặt Diệp Thiếu Hoàng lộ ra vẻ sợ hãi, giọng nói run run, “Tay của con … bị liệt rồi.”
Hắn nghĩ đến lời Sờ Trần nói.
Đầu tiên là tim đau, sau đó là toàn thân tê liệt, cuối cùng là … thất khiếu chảy máu.
Diệp Thiếu Hoàng không còn nghĩ tới chuyện của Sờ Trần, bắt đầu từ cánh tay truyền đến cảm giác tê dại toàn thân.
Diệp phu nhânchạy vội ra ngoài,
hét to gọi bác sĩ.
Hạ Bắc đưa Sở Trần đi một vòng quanh thành phố sau đó án bữa đêm, trước khi đưa Sờ Trần trở lại biệt thự của nhà họ Tống.
Sở Trần nhẹ nhàng đi lêntầng hai biệt thự của mình.