I Sở Trần nói, “Đến lúc đó, ta sẽ I phải dựa vào thủ đoạn khác đề tiêu diệt Huyễn Thần cổ.”
Vựa nói chuyện, Sở Trần vừa liếc mắt nhìn về hướng vách tường, trận chiến bên ngoài vách tường Sở Trần có thể nghe tháy rõ ràng , “Luôn giữ bảo trì cảnh giác, đó không phải là Vu Thần môn chủ.”
Ngay từ đầu, Sở Trần không thấy thực lực của Ninh Tử Mặc có thể đối phó được với Vu Thần môn chủ.
Vu Thần môn chủ là cao thủ Tiên Thiên thành danh đã lâu, cho dù Ninh Tử Mặc có thiên phú tốt cỡ nào, thì lúc này anh ta với Vu Thần môn chủ vẫn có một khoảng cách nhất định.
Con át chủ bài chân chính trong tay Sờ Trần đẻ đối phó Vu Thần môn chủ là Dược Cốc trưởng lão Kiều Thương Sinh.
Sở Trần chưa từng gặp qua Kiều trường lão phát huy ra thực lực chân chính, nhưng Sở Trần vô cùng rõ ràng, sức chiến đấu của I vị Dược Cốc trưởng lão này, so với y thuật còn cao minh hơn.
Thiên Nam Dược Cốc có thể trở thành một trong những thế lực lớn, không chỉ dựa vào y thuật.
“Đến rồi!”
Sở Trần đã cảm nhận được một cỗ lực lượng đang áp sát.
Dù sao, Định Thần Phù đã hoàn toàn khống chế Huyễn Thần cổ, Vu Thần Môn chủ rốt cuộc không thẻ giữ binh tĩnh được nữa.
Thêm mấy phút, Huyễn Thần cổ bị mang ra ngoài và hủy đi, hắn thân là chủ nhân của Huyễn Thần Cỗ, nhất định sẽ bị phản phệ.
Vu Thần Môn chủ tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
Tống Nhan đột nhiên hét lên một tiếng, mặt mày trắng bệch, âm thanh run rẩy, “Rắn.”
Xung quanh nội viện, từng đầu rắn độc không biết từ đâu xuất hiện, vây kín nội viện.
Sở Trần bước tới, nắm tay Tống Nhan, dẫn cô qua Quan Tâm Trận, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Trong số những người có mặt tại Tinh La tiểu điếm, chì có Tống Nhan là một người hoàn toàn bình thường, loại trận chiến này tự nhiên sẽ rất đáng sợ.
Biểu hiện của Tống Nhan cũng có phản ứng lơn hơn so với những người khác, một lúc sau mới dần dần khôi phục lại, đương nhiên, nguyên nhân chính là những con rắn độc xung quanh hoàn toàn không dám tới gần.
Lúc này, phía trên hàng rào truyền đến một giọng nói run rẩy, “Anh rể, vậy em…”
“Đứng nguyên chỗ đó đừng nhúc nhích.”
Sở Trần đáp.
Hai chân Tống Thu run lên.
Mặc dù cậu ta cũng có một Khu Linh Phù mà Sở Trần đã chuẩn bị trước ở trên người, thế nhưng là, góc tường có không ít tiểu khả ái ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu, khiên cậu rùng mình.
Tống Thu cũng đã nghe Vu Thanh trưởng lão nói, Khu Linh Phù có thể bị phá … mặc dù hắn còn chưa phá được.
Nhưng vạn nhất Vu Thần môn chủ có thể thì sao?
Đôi mắt Tống Thu nhìn về phía xa xăm, đột nhiên đồng tử mở to, trừng mắt nhìn về phía trước … Một bóng đen lao nhanh tới, khí thế trên người vô cùng cường đại.
Tống Thu trong lòng kinh hãi, bờ môi run rẩy, “Vu Thần môn chủ.”
Trọng nháy mắt, Vu Thần môn chủ chỉ còn cách Tống Thu chưa tới mười thước.
Khí thế lăng lệ.
Tống Thu tay cầm hạt dưa, cố găng hết sức bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, bắt chước ngữ khí của Ninh Tử Mặc, đứng ở trên tường rào, nhìn về phía Vu Thần môn chủ, “Ngươi đến.”
Vu Thần môn chủ đột nhiên dừng lại, sững sờ nhìn Tống Thu….Mục tiêu của hắn ta là Huyễn Thần cổ trong Tinh La tiểu điếm! Tiểu tử này đang nói lời ngốc nghếch gì vậy?
Tống Thu đã nhìn thấy Kiều Thương Sinh lặng lẽ xuất hiện ‘ phía sau Vu Thần môn chủ, nội tâm đã kiên định hơn, cậu ta bình tĩnh nói một câu, “ông không nên đến.