Đám người Hứa Tình cũng chú ý tới, trong lòng đều căng thẳng.
Sở Trần đi tới trước mặt Chung Oánh Oánh, di động khẽ giương một cái: “Là em?”
Chung Oánh Oánh ngây ngẩn cả người.
Cô nghe rõ người thanh niên này, trong điện thoại di động đồng thời cũng truyền ra.
Đó là cuộc gọi của anh ta?
Tròng mắt Hứa Tình sắp lồi ra.
Người nam thần muốn tìm… là Oánh Oánh?
Hứa Tình có loại cảm giác tim đập kịch liệt, nhìn thẳng nam thần.
Chung Oánh Oánh cũng ngây thơ, trong ý thức của cô, cô cùng Sở Trần người này là đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
“Anh là…” Chung Oánh Oánh dè dặt.
“Em là Chung Oánh Oánh?” sở Trần hỏi.
Hứa Tình lập tức lại bịt miệng lại.
Đó là sự thật.
Thật sự là tới tìm Oánh Oánh!
Ánh mắt Hứa Tình lập tức nhìn về phía Chung Oánh Oánh.
Trong đầu trong nháy mắt toát ra một tiêu đề… bạn cùng phòng của tôi là người phụ nữ của lão đại!
Oánh Oánh che giâu quá kĩ.
Chung Oánh Oánh vẫn còn mơ hồ: “Là tôi.”
“Thật là trùng hợp.” Sở Trần nghiêng mặt nhìn Giang Ánh Đào, chợt khuôn mặt mỉm cười nói: “Tôi là bạn của cha em, ông ấy bảo tôi mang quà sinh nhật tới cho em.” sở Trần đưa túi đựng quà qua, nhìn thoáng qua cổng trường, cười nói: “Bạn học Chung Oánh Oánh, sinh nhật vui vẻ.”
???
Chung Oánh Oánh cả người giống như bị điện giật, ngây dại, không nhúc nhích, con ngươi mang theo không thể tin nhìn Sở Trần.
Bạn của cha.
Quà sinh nhật.
Tất cả nghe có vẻ quá hoang đường, Chung Oánh Oánh nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Nhất là, người thanh niên trước mắt này, tối hôm qua cô tận mắt chứng kiến cảnh anh cơ hồ là dùng sức một mình trấn áp câu lạc bộ siêu xe.
Chung Oánh Oánh nhìn cái túi trước mắt này, trong lúc nhất thời không dám đưa tay
nhận.
“Bạn học Chung Oánh Oánh.” Giang Ánh Đào ở một bên mở miệng: “Đây là cha em nhờ chúng tôi mang về từ thành phố Riyadh.”
Trong mắt Chung Oánh Oánh đã có lệ quang trong suốt.
Thành phố Riyadh.
Nơi cha làm việc.
Tuy rằng cô cho tới bây giờ cũng không biết cha làm công việc gi, nhưng cô biết chính là, cha đúng là ở thành phố Riyadh.
Đây thực sự là món quà sinh nhật của cha cô.
Mũi Chung Oánh Oánh lập tức chua, nước mắt không ngừng chảy xuống, hai tay run rẩy nhận lấy túi.
Một lúc lâu sau, Chung Oánh Oánh vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu, nhìn Sở Trần: “Cha tôi…ông ấy khỏe không?”
“Yên tâm, chú Chung rất tốt.” Sở Trần trả lời.
Giang Ánh Đào nhịn không được hỏi một tiếng: “Em rất lâu chưa có gặp chú Chung?”
Chung Oánh Oánh im lặng: “Gần một năm rồi.”
Sở Trần và Giang Ánh Đào liếc nhau một cái.
Chung Dân có vị trí đặc biệt, ông là tổng phụ
trách hệ thống tình báo của Cục đặc chiến ở Trung Đông, chuyện phải làm quanh năm chồng chất như núi.
Có thể tưởng tượng, Chung Dân hầu như không có thời gian để đồng hành cùng con gái mình trưởng thành.
“Em có thể mời hai người ăn một bữa cơm không?” Chung Oánh Oánh dè dặt hỏi.
Thứ nhất cảm ơn quà hai người hỗ trợ đưa
tới, thứ hai, Chung Oánh Oánh muốn từ trên người hai người hiểu rõ hơn một chút về cha.
“Chúng tôi vừa lúc cũng chưa ăn cơm.” Sở Trần mỉm cười.
Chung Oánh Oánh quay đầu nhìn về phía Hứa Tình: “Tình Tình, chúng ta liền tim một chỗ tốt hơn ăn cơm đi.”
Lúc này, Hứa Tình phục hồi tinh thần lại, vội vàng gật đầu: “Được, tớ biết nhà hàng thức ăn cũng không tệ lắm.”
Sở Trần cùng Giang Ánh Đào dẫn theo Chung Oánh Oánh lên một chiếc taxi, Hứa Tình cùng mấy nữ sinh khác trong ký túc xá ở phía sau đuổi theo.
“Tình tình, sao chúng ta lại thay đổi tiến trình? Liễu học trưởng bên kia làm sao bây giờ?” Một nữ sinh nhịn không được mở miệng hỏi.
Còn quan tâm Liễu học trưởng gì.
Hứa Tình đỡ kính của mình một chút, nghiêm mặt mở miệng nói: “Kỳ thật, Liễu học trưởng theo đuổi Oánh Oánh thời gian không ngắn, tớ nghe Oánh Oánh nói qua, cậu ấy tựa hồ cũng không thích Liễu học trưởng, dưa hái xanh không ngọt, cậu xem bạn của cha Oánh Oánh đều tới, hơn nữa còn là từ thành phố Riyadh đến, chúng ta thân là chủ nhà, đương nhiên phải mời người khác ăn cơm.”
Cậu vừa rồi cũng không phải là nói như vậy…
Mấy cô gái ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Tình.
“Nhất định phải có nguyên nhân khác.” Có một nữ sinh nhìn chằm chằm Hứa Tình: “Vừa rồi tớ chú ý tới ánh mắt cậu nhìn anh chàng đẹp trai kia hoàn toàn khác, có phải cậu đã gặp qua vị soái ca kia không?”
Ánh mắt Hứa Tình phát sáng: “Tớ sợ nói ra dọa các cậu, tối qua, lúc tớ cùng Oánh Oánh đi dạo phố, nhìn thấy người của câu lạc bộ
siêu xe dốc toàn lực xuất hiện, muốn đối phó với một thanh niên nghe nói là đến từ Dương Thành.”
“Câu lạc bộ siêu xe?” Nhất thời có người kinh hô: “Người kia cũng quá xui xẻo đi.”
“Xui xẻo là câu lạc bộ siêu xe.” Hứa Tình kích động nói: “Ai dám tin, toàn bộ câu lạc bộ siêu xe bị người thanh niên kia một lực trấn áp, thậm chí sau đó, đại thiếu vương Vương gia Vương Tái Tiên xuất hiện, chẳng những không có giúp câu lạc bộ siêu xe, còn đứng ở phía người thanh niên, hạ lệnh kéo toàn bộ xe cùng thành viên của câu lạc bộ siêu xe đi, nhốt vào đồn cảnh sát.”
“Trời ơi, thật sao?”
“Đám người này cuôi cùng cũng có người
chỉnh đốn.”
“Chờ đã, Tình Tình, người thanh niên mà cậu nói, chẳng lẽ là…”
Sở Trần đi tới trước mặt Chung Oánh Oánh, di động khẽ giương một cái: “Là em?”
Chung Oánh Oánh ngây ngẩn cả người.
Cô nghe rõ người thanh niên này, trong điện thoại di động đồng thời cũng truyền ra.
Đó là cuộc gọi của anh ta?
Tròng mắt Hứa Tình sắp lồi ra.
Người nam thần muốn tìm… là Oánh Oánh?
Hứa Tình có loại cảm giác tim đập kịch liệt, nhìn thẳng nam thần.
Chung Oánh Oánh cũng ngây thơ, trong ý thức của cô, cô cùng Sở Trần người này là đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
“Anh là…” Chung Oánh Oánh dè dặt.
“Em là Chung Oánh Oánh?” sở Trần hỏi.
Hứa Tình lập tức lại bịt miệng lại.
Đó là sự thật.
Thật sự là tới tìm Oánh Oánh!
Ánh mắt Hứa Tình lập tức nhìn về phía Chung Oánh Oánh.
Trong đầu trong nháy mắt toát ra một tiêu đề… bạn cùng phòng của tôi là người phụ nữ của lão đại!
Oánh Oánh che giâu quá kĩ.
Chung Oánh Oánh vẫn còn mơ hồ: “Là tôi.”
“Thật là trùng hợp.” Sở Trần nghiêng mặt nhìn Giang Ánh Đào, chợt khuôn mặt mỉm cười nói: “Tôi là bạn của cha em, ông ấy bảo tôi mang quà sinh nhật tới cho em.” sở Trần đưa túi đựng quà qua, nhìn thoáng qua cổng trường, cười nói: “Bạn học Chung Oánh Oánh, sinh nhật vui vẻ.”
???
Chung Oánh Oánh cả người giống như bị điện giật, ngây dại, không nhúc nhích, con ngươi mang theo không thể tin nhìn Sở Trần.
Bạn của cha.
Quà sinh nhật.
Tất cả nghe có vẻ quá hoang đường, Chung Oánh Oánh nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Nhất là, người thanh niên trước mắt này, tối hôm qua cô tận mắt chứng kiến cảnh anh cơ hồ là dùng sức một mình trấn áp câu lạc bộ siêu xe.
Chung Oánh Oánh nhìn cái túi trước mắt này, trong lúc nhất thời không dám đưa tay
nhận.
“Bạn học Chung Oánh Oánh.” Giang Ánh Đào ở một bên mở miệng: “Đây là cha em nhờ chúng tôi mang về từ thành phố Riyadh.”
Trong mắt Chung Oánh Oánh đã có lệ quang trong suốt.
Thành phố Riyadh.
Nơi cha làm việc.
Tuy rằng cô cho tới bây giờ cũng không biết cha làm công việc gi, nhưng cô biết chính là, cha đúng là ở thành phố Riyadh.
Đây thực sự là món quà sinh nhật của cha cô.
Mũi Chung Oánh Oánh lập tức chua, nước mắt không ngừng chảy xuống, hai tay run rẩy nhận lấy túi.
Một lúc lâu sau, Chung Oánh Oánh vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu, nhìn Sở Trần: “Cha tôi…ông ấy khỏe không?”
“Yên tâm, chú Chung rất tốt.” Sở Trần trả lời.
Giang Ánh Đào nhịn không được hỏi một tiếng: “Em rất lâu chưa có gặp chú Chung?”
Chung Oánh Oánh im lặng: “Gần một năm rồi.”
Sở Trần và Giang Ánh Đào liếc nhau một cái.
Chung Dân có vị trí đặc biệt, ông là tổng phụ
trách hệ thống tình báo của Cục đặc chiến ở Trung Đông, chuyện phải làm quanh năm chồng chất như núi.
Có thể tưởng tượng, Chung Dân hầu như không có thời gian để đồng hành cùng con gái mình trưởng thành.
“Em có thể mời hai người ăn một bữa cơm không?” Chung Oánh Oánh dè dặt hỏi.
Thứ nhất cảm ơn quà hai người hỗ trợ đưa
tới, thứ hai, Chung Oánh Oánh muốn từ trên người hai người hiểu rõ hơn một chút về cha.
“Chúng tôi vừa lúc cũng chưa ăn cơm.” Sở Trần mỉm cười.
Chung Oánh Oánh quay đầu nhìn về phía Hứa Tình: “Tình Tình, chúng ta liền tim một chỗ tốt hơn ăn cơm đi.”
Lúc này, Hứa Tình phục hồi tinh thần lại, vội vàng gật đầu: “Được, tớ biết nhà hàng thức ăn cũng không tệ lắm.”
Sở Trần cùng Giang Ánh Đào dẫn theo Chung Oánh Oánh lên một chiếc taxi, Hứa Tình cùng mấy nữ sinh khác trong ký túc xá ở phía sau đuổi theo.
“Tình tình, sao chúng ta lại thay đổi tiến trình? Liễu học trưởng bên kia làm sao bây giờ?” Một nữ sinh nhịn không được mở miệng hỏi.
Còn quan tâm Liễu học trưởng gì.
Hứa Tình đỡ kính của mình một chút, nghiêm mặt mở miệng nói: “Kỳ thật, Liễu học trưởng theo đuổi Oánh Oánh thời gian không ngắn, tớ nghe Oánh Oánh nói qua, cậu ấy tựa hồ cũng không thích Liễu học trưởng, dưa hái xanh không ngọt, cậu xem bạn của cha Oánh Oánh đều tới, hơn nữa còn là từ thành phố Riyadh đến, chúng ta thân là chủ nhà, đương nhiên phải mời người khác ăn cơm.”
Cậu vừa rồi cũng không phải là nói như vậy…
Mấy cô gái ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Tình.
“Nhất định phải có nguyên nhân khác.” Có một nữ sinh nhìn chằm chằm Hứa Tình: “Vừa rồi tớ chú ý tới ánh mắt cậu nhìn anh chàng đẹp trai kia hoàn toàn khác, có phải cậu đã gặp qua vị soái ca kia không?”
Ánh mắt Hứa Tình phát sáng: “Tớ sợ nói ra dọa các cậu, tối qua, lúc tớ cùng Oánh Oánh đi dạo phố, nhìn thấy người của câu lạc bộ
siêu xe dốc toàn lực xuất hiện, muốn đối phó với một thanh niên nghe nói là đến từ Dương Thành.”
“Câu lạc bộ siêu xe?” Nhất thời có người kinh hô: “Người kia cũng quá xui xẻo đi.”
“Xui xẻo là câu lạc bộ siêu xe.” Hứa Tình kích động nói: “Ai dám tin, toàn bộ câu lạc bộ siêu xe bị người thanh niên kia một lực trấn áp, thậm chí sau đó, đại thiếu vương Vương gia Vương Tái Tiên xuất hiện, chẳng những không có giúp câu lạc bộ siêu xe, còn đứng ở phía người thanh niên, hạ lệnh kéo toàn bộ xe cùng thành viên của câu lạc bộ siêu xe đi, nhốt vào đồn cảnh sát.”
“Trời ơi, thật sao?”
“Đám người này cuôi cùng cũng có người
chỉnh đốn.”
“Chờ đã, Tình Tình, người thanh niên mà cậu nói, chẳng lẽ là…”