Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Hoàng Giang Hồng lóe lên một tia lạnh lùng, “Một khi chín nhà liên thủ, bọn họ sẽ mang lại cho chúng ta một số rắc rối, có điều không thể rung chuyển căn cơ Hoàng Gia được, bọn họ chú định không thể giành chiến thắng trong trận chiến này.”

Đại sảnh của khách sạn Hoa Đằng.

Tôn Siêu Lỗi không ngồi xuống, ánh mắt rơi vào Võ Đức Khuynh, người vừa đi theo anh ta.

Võ Đức Khuynh sắc mặt tái nhợt, hai chân có chút nhũn ra.

“Võ Đức Khuynh, Đằng Long số 1, ai đang ở bên trong?”

Tôn Siêu Lỗi hỏi.

Võ Đức Khuynh rùng mình một cái, há mồm không trả lời được.

Anh ta có thể tìm ra bất cứ lý do gì để gây khó dễ cho Tống Gia, nhưng giờ đây, chiếc bàn này chỉ toàn những đại lão, còn cóTôn Siêu Lỗi,Tôn Siêu Lỗi có thể dễ dàng kiểm tra dữ liệu đặt phòng của khách sạn Hoa Đằng,hắn chính là có gan to bằng trời cũng không dám tiếp tục nói láo, đồng thời, cái này nếu nói láo, sẽ không thể xong vớiTôn Siêu Lỗi.



“Là… là…” Võ Đức Khuynh sắp khóc không ra nước mắt, “Thực xin lỗi Tôn Tổng, tôi, ban đầu tôi chỉ muốn nói đùa với những bằng hữu Tống Gia thôi.”

Tôn Siêu Lỗi thần sắc trầm xuống.

“Khách sạn Hoa Đằng, lại có thể mắt chó coi thường người khác như vậy sao?”

Trần Khuông Toàn ngồi bên cạnh Sờ Trần lạnh lùng nói.

“Xem ra sau này không cần đến khách sạn này nữa.”

Hùng Nhạc nói.

Võ Đức Khuynh lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, di chuyển hai chân liền tiến lên vài bước, “Các vị,

thực xin lỗi, Đằng Long số 1 đã chuẩn bị kỹ càng.”

Tống Thu liếc nhìn Võ Đức Khuynh, không khỏi hừ lạnh.

Tống Thu không quên gương mặt của người quản lý họ Võ này khi họ mới đến Hoa Đằng.

Trần Khuông Toàn và những người khác vô ý thức đứng lên.

“Không cần.”

Sờ Trần đột nhiên nói, “Ta thấy đại sảnh cũng rất tốt, tầm nhìn rất rộng.

Mấy người lập tức lại ngồi xuống.

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Tống Trường Thanh không khỏi co rút lại.

Lần hợp tác này có vẻ suôn sẻ hơn những gì ỏng tưởng tượng.

Mấy vị đại lão này đều rất tôn trọngvị cháu ờ rể này.

Tôn Siêu Lỗi nhìn chằm chằm vào Võ Đức Khuynh với vẻ mặt u ám.

Võ Đức Khuynh trong lòng tràn đầy hối hận, hai chân nhất thời

run lên.

Vô tình chạm phải ánh mắt của Sở Trần, Võ Đức Khuynh nghĩ đến những gì Sờ Trần nói vừa roi.

Tất cả những điều này luôn nằm trong dự liệu của Sở Trần.


Sau lưng anh ta bỗng có nhiều tiếng bước truyền đến.


Chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ kinh động tới một số người phụ trách của khách sạn Hoa Đằng.


Người đàn ông trung niên đi đầu chính là giám đốc Liêu mà lúc đầu Võ Đức Khuynh đã nói.


Giám đốc Liêu sắc mặt ảm đạm, ông ta đi tới, ánh mắt rơi vào trên người Võ Đức Khuynh, sau đó lãnh đạm nói: “Từ giờ phút này, anh đã bị Hoa Đằng cho thôi việc


Thanh âm như sấm sét bên tai, khiến thân thể Võ Đức Khuynh mãnh liệt rung động lên.


Hoa Đằng là một trong những khách sạn tốt nhất trong ngành.


BỊHoa Đằng sa thải!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK