Giang Ánh Đào sưng người, lập tức cúi đầu.
Sở Trần liếc cô một cái: “Muốn cười thì cười đi.”
Giang Ánh Đào ngẩng mặt lên, hai má ửng hồng, lông mi cong cong, con ngươi xinh đẹp: “Tôi được huấn luyện chuyên nghiệp… ha ha ha.”
Giang Ánh Đào vẫn không nhịn được cười.
Cô cũng từng nghe nói về cha mẹ sở Trần, khi Tiền lão gia lấy thân phận Sở Trần làm mục tiêu làm khó dễ, đám người Tô Khải Minh của khách sạn Hoa Đằng nhao nhao xuất hiện, bại lộ thân phận thái tử gia tập đoàn trăm tỷ sau lưng Sở Trần, nhưng từ
đầu đến cuối, cha mẹ anh chưa bao giờ xuất hiện.
“Sở Trần a, tôi hát cho anh một bài.” Giang Ánh Đào khẽ hừ lên: “Không có hương hoa, không có cây cao, tôi là một ngọn cỏ không ai biết…”
Sở Trần: “…”
Anh hận không thể hiện tại nhìn thấy cha mẹ, tự hỏi mình có phải là con ruột hay không.
Trở về khách sạn.
Hai người đặt vé máy bay trở về Dương Thành là tám giờ tối.
Giang Ánh Đào pha một ấm trà.
“Ai, Sở Trần, nhà anh hẳn là ở kinh thành, anh xác định không về thăm nhà sao?” Giang Ánh Đào nói.
Sở Trần tôi không có nhà.
Sở Trần buông tay, anh nói ngay cả nhà mình ở đâu cũng không biết.
Sở Tiểu Ngư khẳng định biết, chẳng qua, cha mẹ hiện tại ở nước ngoài, sở Trần quả thật không có ý định trở về.
Vừa nghĩ đến Sở Tiểu Ngư, điện thoại của Sở Tiểu Ngư liền tới.
“Trần ca, đám người trong câu lạc bộ siêu xe kia dường như không từ bỏ ý định, tim mọi cách đòi lại thể diện.” sở Tiểu Ngư ở trong điện thoại nói: “Nhất là Văn gia, đêm qua có
một người tên là Văn Phạm Tinh, anh trai hắn Văn Nhật Thịnh cùng Sái Tiên là đối thủ của nhau, vừa rồi, Văn Nhật Thịnh nói, muốn Tái Tiên vì chuyện ngày hôm qua cho hắn một lời giải thích.”
Sở Trần uống một ngụm trà: “Có cạnh tranh là chuyện tốt.”
Sở Tiểu Ngư tiếp tục nói: “Còn nhở tối qua có đệ tử phái Bắc Đẩu ở hiện trường không? Phó Long Sư chính là Văn Phạm Tinh dẫn
đến, quan hệ giữa hắn và Văn gia, quan trọng nhất chính là, Văn Nhật Thịnh là đệ tử chính thức của phái Bắc Đẩu, cũng bởi vì nguyên nhân này, Văn Nhật Thịnh ngoại trừ yêu cầu Tái Tiên cho hắn một lời giải thích ra, còn tìm anh khắp nơi.”
Tầm mắt Sở Trần nhẹ nhàng híp lại.
Đệ tử chính thức của phái Bắc Đẩu.
“Vừa vặn mấy ngày nay cao thủ phái Bắc Đẩu hội tụ ở Hương Sơn.” Sở Tiểu Ngư bổ sung: “Cho nên Văn Nhật Thịnh mới không sợ hãi.”
“Tôi biết rồi.” Sở Trần suy nghĩ một chút, thoải mái nói: “Tùy hắn đi, tám giờ tối nay tôi bay rồi.”
Sở Tiểu Ngư tỏ vẻ không nỡ, Sở Trần hoan nghênh hắn đến Thiền Thành làm khách.
Sau khi cúp điện thoại, sở Trần nói lời sở Tiểu Ngư cho Giang Ánh Đào.
“Phái Bắc Đẩu là đại phái chính thống của giới võ giả, tổ chức hội nghị giao lưu giữa các võ giả ở Hương Sơn, Cục đặc chiến nhất định sẽ có hồ sơ.” Giang Ánh Đào mở ra phía sau đài Cục đặc chiến, điều tra một hồi, lập tức nói: “Quả nhiên…a thật đúng là trùng hợp, lại có liên quan đến đạo tặc Hỏa Yến.”
Sở Trần ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Không phải phái Bắc Đẩu cũng muốn bắt đạo tặc Hỏa Yến chứ.”
“Đúng vậy, phái Bắc Đẩu đã mất một bức
tranh, hiện trường để lại ký hiệu độc đáo của đạo tặc Hỏa Yến.” Giang Ánh Đào nói: “Phái Bắc Đẩu quyết định không thể dung túng đạo tặc như vậy tiếp tục thong dong ở bên ngoài, cho nên triệu tập thế lực khắp nơi trong giới võ giả, muốn bắt ra đạo tặc Hỏa Yến.”
Cái mất không nhất thiết là tranh.
Sở Trần thầm lặng hiện lên một suy nghĩ trong đầu.
Đạo tặc Hỏa Yến cũng là cao thủ, nói không chừng là trộm bí kíp công phu của phái Bắc Đẩu, mới khiến phái Bắc Đẩu phẫn nộ như vậy.
Ngay cả phái Bắc Đẩu cũng dám động, thật sự là đạp gió rẽ sóng a…
Sở Trần âm thầm cảm thán.
“Đúng rồi, anh vừa rồi nói, Văn Nhật Thịnh đang tìm chúng ta khắp nơi?” Giang Ánh Đào nói: “Văn gia ở kinh thành thế lực không nhỏ, cùng với sự hỗ trợ của câu lạc bộ siêu xe này, tin tức của chúng ta ở khách sạn này khả năng rất nhanh sẽ tiết lộ ra ngoài.”
“Nói như vậy, trốn cũng trốn không thoát.” Khóe miệng sở Trần khẽ nhếch lên.
Giang Ánh Đào nháy mắt mấy cái: “Không bằng chúng ta đến Hương Sơn đi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn họ khẳng định sẽ không nghĩ tới lúc này chúng ta sẽ đến Hương Sơn, thuận tiện cũng xem trận ‘đại hội võ lâm’ này mở ra như thế nào.”
Sở Trần nhìn thoáng qua Giang Ánh Đào: “Lá gan của anh không nhỏ a.”
Giang Ánh Đào đứng lên, dáng người cao gầy, chân dài thẳng tắp: “Thế nào? Có đi không?”
“Đi.” Sở Trần cũng muốn xem lần này phái Bắc Đẩu nhấc lên động tĩnh lớn đến mức nào.
Một chuyến đến Hương Sơn nói đi là đi.
Ngay khi chân trước hai người vừa mới rời khỏi khách sạn, một chiếc xe nhanh chóng dừng ở cửa khách sạn.
“Anh, Sở Trần ở trong khách sạn này.” Văn Phạm Tinh xuống xe, thần sắc chờ mong.
Anh của hắn bản lĩnh rất lớn, nhưng ngày thường rất ít khi ở nhà, chuyện xảy ra tối qua, Văn Phạm Tinh không nghĩ tới ngờ anh trai giúp, nhưng khiến hắn bất ngờ chính là, anh trai chủ động trút giận cho hắn.
Văn Nhật Thịnh dáng người cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng, hai hàng lông mày như kiếm, cất bước đi vào đại sảnh khách sạn.
Sở Trần liếc cô một cái: “Muốn cười thì cười đi.”
Giang Ánh Đào ngẩng mặt lên, hai má ửng hồng, lông mi cong cong, con ngươi xinh đẹp: “Tôi được huấn luyện chuyên nghiệp… ha ha ha.”
Giang Ánh Đào vẫn không nhịn được cười.
Cô cũng từng nghe nói về cha mẹ sở Trần, khi Tiền lão gia lấy thân phận Sở Trần làm mục tiêu làm khó dễ, đám người Tô Khải Minh của khách sạn Hoa Đằng nhao nhao xuất hiện, bại lộ thân phận thái tử gia tập đoàn trăm tỷ sau lưng Sở Trần, nhưng từ
đầu đến cuối, cha mẹ anh chưa bao giờ xuất hiện.
“Sở Trần a, tôi hát cho anh một bài.” Giang Ánh Đào khẽ hừ lên: “Không có hương hoa, không có cây cao, tôi là một ngọn cỏ không ai biết…”
Sở Trần: “…”
Anh hận không thể hiện tại nhìn thấy cha mẹ, tự hỏi mình có phải là con ruột hay không.
Trở về khách sạn.
Hai người đặt vé máy bay trở về Dương Thành là tám giờ tối.
Giang Ánh Đào pha một ấm trà.
“Ai, Sở Trần, nhà anh hẳn là ở kinh thành, anh xác định không về thăm nhà sao?” Giang Ánh Đào nói.
Sở Trần tôi không có nhà.
Sở Trần buông tay, anh nói ngay cả nhà mình ở đâu cũng không biết.
Sở Tiểu Ngư khẳng định biết, chẳng qua, cha mẹ hiện tại ở nước ngoài, sở Trần quả thật không có ý định trở về.
Vừa nghĩ đến Sở Tiểu Ngư, điện thoại của Sở Tiểu Ngư liền tới.
“Trần ca, đám người trong câu lạc bộ siêu xe kia dường như không từ bỏ ý định, tim mọi cách đòi lại thể diện.” sở Tiểu Ngư ở trong điện thoại nói: “Nhất là Văn gia, đêm qua có
một người tên là Văn Phạm Tinh, anh trai hắn Văn Nhật Thịnh cùng Sái Tiên là đối thủ của nhau, vừa rồi, Văn Nhật Thịnh nói, muốn Tái Tiên vì chuyện ngày hôm qua cho hắn một lời giải thích.”
Sở Trần uống một ngụm trà: “Có cạnh tranh là chuyện tốt.”
Sở Tiểu Ngư tiếp tục nói: “Còn nhở tối qua có đệ tử phái Bắc Đẩu ở hiện trường không? Phó Long Sư chính là Văn Phạm Tinh dẫn
đến, quan hệ giữa hắn và Văn gia, quan trọng nhất chính là, Văn Nhật Thịnh là đệ tử chính thức của phái Bắc Đẩu, cũng bởi vì nguyên nhân này, Văn Nhật Thịnh ngoại trừ yêu cầu Tái Tiên cho hắn một lời giải thích ra, còn tìm anh khắp nơi.”
Tầm mắt Sở Trần nhẹ nhàng híp lại.
Đệ tử chính thức của phái Bắc Đẩu.
“Vừa vặn mấy ngày nay cao thủ phái Bắc Đẩu hội tụ ở Hương Sơn.” Sở Tiểu Ngư bổ sung: “Cho nên Văn Nhật Thịnh mới không sợ hãi.”
“Tôi biết rồi.” Sở Trần suy nghĩ một chút, thoải mái nói: “Tùy hắn đi, tám giờ tối nay tôi bay rồi.”
Sở Tiểu Ngư tỏ vẻ không nỡ, Sở Trần hoan nghênh hắn đến Thiền Thành làm khách.
Sau khi cúp điện thoại, sở Trần nói lời sở Tiểu Ngư cho Giang Ánh Đào.
“Phái Bắc Đẩu là đại phái chính thống của giới võ giả, tổ chức hội nghị giao lưu giữa các võ giả ở Hương Sơn, Cục đặc chiến nhất định sẽ có hồ sơ.” Giang Ánh Đào mở ra phía sau đài Cục đặc chiến, điều tra một hồi, lập tức nói: “Quả nhiên…a thật đúng là trùng hợp, lại có liên quan đến đạo tặc Hỏa Yến.”
Sở Trần ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Không phải phái Bắc Đẩu cũng muốn bắt đạo tặc Hỏa Yến chứ.”
“Đúng vậy, phái Bắc Đẩu đã mất một bức
tranh, hiện trường để lại ký hiệu độc đáo của đạo tặc Hỏa Yến.” Giang Ánh Đào nói: “Phái Bắc Đẩu quyết định không thể dung túng đạo tặc như vậy tiếp tục thong dong ở bên ngoài, cho nên triệu tập thế lực khắp nơi trong giới võ giả, muốn bắt ra đạo tặc Hỏa Yến.”
Cái mất không nhất thiết là tranh.
Sở Trần thầm lặng hiện lên một suy nghĩ trong đầu.
Đạo tặc Hỏa Yến cũng là cao thủ, nói không chừng là trộm bí kíp công phu của phái Bắc Đẩu, mới khiến phái Bắc Đẩu phẫn nộ như vậy.
Ngay cả phái Bắc Đẩu cũng dám động, thật sự là đạp gió rẽ sóng a…
Sở Trần âm thầm cảm thán.
“Đúng rồi, anh vừa rồi nói, Văn Nhật Thịnh đang tìm chúng ta khắp nơi?” Giang Ánh Đào nói: “Văn gia ở kinh thành thế lực không nhỏ, cùng với sự hỗ trợ của câu lạc bộ siêu xe này, tin tức của chúng ta ở khách sạn này khả năng rất nhanh sẽ tiết lộ ra ngoài.”
“Nói như vậy, trốn cũng trốn không thoát.” Khóe miệng sở Trần khẽ nhếch lên.
Giang Ánh Đào nháy mắt mấy cái: “Không bằng chúng ta đến Hương Sơn đi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn họ khẳng định sẽ không nghĩ tới lúc này chúng ta sẽ đến Hương Sơn, thuận tiện cũng xem trận ‘đại hội võ lâm’ này mở ra như thế nào.”
Sở Trần nhìn thoáng qua Giang Ánh Đào: “Lá gan của anh không nhỏ a.”
Giang Ánh Đào đứng lên, dáng người cao gầy, chân dài thẳng tắp: “Thế nào? Có đi không?”
“Đi.” Sở Trần cũng muốn xem lần này phái Bắc Đẩu nhấc lên động tĩnh lớn đến mức nào.
Một chuyến đến Hương Sơn nói đi là đi.
Ngay khi chân trước hai người vừa mới rời khỏi khách sạn, một chiếc xe nhanh chóng dừng ở cửa khách sạn.
“Anh, Sở Trần ở trong khách sạn này.” Văn Phạm Tinh xuống xe, thần sắc chờ mong.
Anh của hắn bản lĩnh rất lớn, nhưng ngày thường rất ít khi ở nhà, chuyện xảy ra tối qua, Văn Phạm Tinh không nghĩ tới ngờ anh trai giúp, nhưng khiến hắn bất ngờ chính là, anh trai chủ động trút giận cho hắn.
Văn Nhật Thịnh dáng người cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng, hai hàng lông mày như kiếm, cất bước đi vào đại sảnh khách sạn.