“Linh Bảo Đường không có khả năng không biết lệnh phong sát của Tiền thị, bọn họ sao lại dễ dàng đáp ứng gặp mặt chúng ta như vậy?” Hạ Ngôn Hoan cũng tràn đầy khó hiểu.
Tống Nhan cũng vẻ mặt nghi hoặc, cô còn theo bản năng nhin thoáng qua Sở Trần.
Luôn cảm thấy không thể thoát khỏi liên quan đến anh chàng này.
Hạ Bắc đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, sắc mặt đột nhiên biến ảo vài phần, thanh âm trầm thấp nói: “Mọi người nói có khả năng hay không, Linh Bảo Đường cố ý muốn tìm cơ hội nảy, làm nhục chúng ta một phen, làm cho cục diện vốn gian nan của Bắc Trần càng thêm tồi tệ.”
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Ngôn Hoan cũng không khỏi biến đối.
Sau khi tỉ mỉ cân nhắc một phen, Hạ Ngôn Hoan nhẹ nhàng lẳc đầu: “Chi nhánh Linh Bảo Đường trải rộng khắp tỉnh Quảng Đông,
danh tiếng cũng cực tốt, hẳn là sẽ không sừ dụng loại thủ đoạn tam đẳng này để chế nhạo chúng ta, huống chi, cục diện Bắc Trần hiện tại, cũng không cần Linh Bảo Đường phải xuống tay. Cố lẽ Linh Bảo Đường có ý tứ khác, đề nghị của tôi là, mặc dù biết rõ là sẽ tay không trở về, cũng muốn đi gặp đại diện Linh Bảo Đường một lần.”
“Việc nảy không nên chậm trễ, chúng ta xuất phát thôi.” Tống Nhan nhìn lên: “Đến Hoa Đảng, tôi đến phụ trách cùng đối phương nói chuyện, nếu như bọn ho có lòng muốn lảm khó làm nhục, cũng không đến mức đối chọi gay gắt với một người phụ nữ như tôi.”
Sở Trần yên lặng nhìn thoáng qua Tống Nhan.
Cô chỉ lả một… ngưởi phụ nữ trên danh nghĩa.
“Trần ca, đi cùng đi.” Hạ Bắc nhìn về phía Sờ Trằn, Sở Trần ở bên cạnh, Hạ Bắc cảm thấy mình có thể có thêm vài phần cảm giác an toàn.
Hạ Ngôn Hoan cũng lần nữa nhin về phía Sở Trần.
Hắn vốn tưởng rằng Sờ Trần chỉ là thử thách Hạ Bắc một chút, không nghĩ tới, Linh Bảo Đường lại thật sự đáp ứng gặp mặt.
Mặc kệ như thế nào, Bắc Trần còn có một chút hi vọng sống.
MCó cơm để ãn, tôi đương nhiên phải đi rồi.” Sở Trần đứng lên: “Đi thôi, chúng ta như thế nào cũng phải đi trước một bước đến Hoa Đằng, nghênh đón khách quý cùa
Linh Bảo Đường/
Đoàn người bước ra khỏi công ty.
Đặng Anh Tài sởm không biết đã rời đi từ lúc nào.
Từ cao ốc Kim Bãi đến khách sạn Hoa Đằng ước chừng nửa giờ đi đường, lúc 9 giờ 10 phút tối, đoàn người Sở Trần đã xuất hiện ờ cửa Hoa Đẳng.
“Sờ Thiếu.” Quản lý khách sạn Hoa Đẳng cắt bước đi ra, khuôn mặt mĩm cười, nhiệt tình bắt tay Sở Trần.
Quản lý Hoa Đằng này lá một gương mặt mới, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy Sở Trần lúc trưởc làm thế nào đánh quản lỷ cũ Vũ Đức Khuynh, Sờ Trần vừa xuống xe. hắn liền rắt nhiệt tinh
Rắt nhanh liền an bài cho Sở Trằn một phòng riêng.
Sau khi quận lý Hoa Đằng này rời khỏi, Hạ Bắc nhịn không được cảm thán, nhìn Sở Trần nói: Trần ca, anh hiện tại ở Thiền Thành, người bình thường đều phải cho anh thể diện a.”
“Nói không chừng, người cùa Linh Bảo Đường đáp ứng đến gặp mặt, cũng là cho Sờ Trần thể diện.” Hạ Ngôn Hoan cười nói, rời khỏi phờng lảm việc, đi vào phòng khách sạn, tâm tình cũng thả lòng sung sướng không ít.
Hạ Bắc cũng cười đắc ý.
Tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, lấy quan hệ giữa Linh Bảo Đường và Tiền thị, cơ hội Linh Bảo Đường sẽ cùng Băc Trần hợp tác bằng không.
Mấy người thoải mái nói chuyện với nhau, không đến mười phút, cửa phòng riêng vang lên.
“Sở thiếu, Kiều tổng đến rồi.” Quản lỵ Hoa Đằng đầy cửa ra, thần sắc càng thêm cung kính, sâu trong mi mắt đồng thời cũng có rung động.
Sờ thiếu Dược Phẩm Bắc Trần và Kiều tổng của Linh Đảo Đường gặp nhau ở Hoa Đằng, bọn họ muốn nói cái gì?