Dương Tiéu cẩn nhìn thấy mấy khuôn mặt dữ tợn nước bọt tung bay, một bên đi về phía trước, bên tai còn quanh quẩn những lời Sở Trần nói với cô trước khi đi ra khỏi cừâ hàng.
“Bọn họ chẳng qua là muốn thông qua phá hủy tinh thần của cô đạt được mục đích đối phó Tiểu Mặc, cô càng sụp đồ, bọn họ càng hưng phấn. Ngu-O’c lại, miễn là cô đủ dũng cảm để đối mặt vởi tất cả những điều này, họ sẽ không thể làm gì với cô.”
MCÔ từng tự mình nói, khi ngươi ở trong bóng tối, Tiêu Lãng là tia sáng duy nhất bên cạnh cô.”
lại thời khàc kia, Tiểu Mặc cũng là một tia sáng bên cạnh cô.”
“Mà cồ, cũng nên hóa thân thành một chùm ánh sáng, khi quỷ mị kiêu ngạo ý đồ tiếp cận, mưu đồ bất chính, lấy tư thái ánh sáng, xuất hiện nhân gian, nghiền nát âm mưu của bọn họ, làm cho bọn họ không thể che giấu.”
Ánh sáng trong con ngươi Dương Tiểu cẩn càng lúc càng cường thịnh.
Bước chân ồn định.
Cảnh 9át canh giữ cửa thang máy tay vịn đã nhận được mệnh lệnh, nhao nhao lui sang một bên.
Người ở tầng 2 chú ý tới một màn nảy, nhao nhao ngẩng đằu
lên.
Cửa thang máy, một khuôn mặt xấu xí xuất hiện, vết thương trên mặt dừ tợn xắu xí, so với tường tượng của bọn họ cỏn đảng sự hơn.
Toàn bộ vị trí gần cửa thang máy, trong nháy mắt an tĩnh lại.
Không ít ngưò’i trực tiếp chết lặng.
Bpn họ đều là vì xem náo nhiệt, đi theo quần chúng hô vài tiếng, nhưng chưa từng nghĩ tới, người phụ nữ xấu xí dám xuất hiện.
Nhưng giờ phút này, người phụ nừ xấu xí đã đứng ờ thang máy, con ngươi không gợn sóng, coi thường mọi người phía dưới, thân ảnh dần dần trượt xuống…
Một màn này, khiến người ta chấn động.
Có người theo bản năng lùi lại hai bước.
Trước khi Dương Tiểu cẩn xuất hiện, người một đường kêu gào, lập tức trầm mặc.
Bọn họ la hét muốn Dương Tiểu Cẩn xuất hiện, hiện tại Dương Tiểu Cẩn xuất hiện rồi.
Sau đó thì sao?
Im lặng.
Yên tĩnh.
Đám người Sờ Trần, Tiêu Lãng, Tống Thu cũng xuất hiện ờ cửa thang máy, từ từ đi xuống.
Lòng bàn tay Tiêu Lãng nắm lấy
mồ hôi lạnh, sự đám người nhln thấy Dương Tiểu cẩn sẽ mất khống chế.
Nhưng cho đến khi Dương Tiểu Cẩn xuống thang máy, vẫn chưa có ai lên tiếng nửa câu.
Một thân ảnh buộc mái tóc dài kia, gương mặt vô cùng xấu xí kia, từng bước từng bước đi về phía trước, giống như một chiếc thuyền cô đơn đang ờ trong đại dương cuồng phong bão táp, tùy thời có thể chìm xuống, thế nhưng, từng tia chớp kia, chiếu sáng cô, chấn động lòng người.
Dương Tiểu cẩn chậm rãi đi về phía trước, đám người theo bản nàng tản ra…