Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sờ Trần phục hồi tinh thần lại, ánh mắt mang theo nghi hoặc, nhìn Hoàng Phủ Nguyên Cảnh, lập tức cười: “Lão gia tử nói đùa, bức này cũng không phải là Thiên Cơ Huyền Đồ.”

“Ồ?” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh hỏi: “Làm sao lại biết?”

Sở Trần khẽ phủi bụi bặm trên tay: “Bức họa này cản bản không phải là Hoàng Phủ thúc từ kinh thành mang về, từ trên bức tranh dính bụi, cùng với dấu vết bụi trên giá sách mà xem, ít nhất đặt ở trên giá sách nhiều năm.”

“Vậy cũng chưa chắc đã nói rõ nó không phải là Thiên Cơ Huyền Đồ thật sự, ngộ nhỡ Thiên Cơ Huyền Đồ xuất hiện ở kinh thảnh mới là giả?” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh mỉm cười nói: “Dù sao, không ai có thể chứng thực được Thiên Cơ Huyền Đồ xuất hiện ở kinh thành là thật.”

“Thiên Cơ Huyền Đồ trong truyền thuyết, đến nay ít nhất hơn 200 nảm…” Sở Trần sờ soạng giấy của Thiên Cơ Huyền Đồ: “200 nám trước, hẳn là còn chưa có nhữ’ng tờ giấy này.”

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh giật minh, lão ngược lại lập tức quên cái này.

“Bức Thiên Cơ Huyền Đồ này, là 15 năm trước, ta dựa vào trí nhớ của mình vẽ ra.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh chậm rãi nói: “Thiên Cơ Huyền Đồ thật sự là một bức tàn đồ, cho nên, ta vẽ phỏng theo giống như vậy.”

Đồng từ Sở Trần co rụt lại.

Thiên Cơ Huyền Đồ, 15 nảm trước đâ từng xuất hiện, hơn nữa còn bị Hoàng Phủ Nguyên Cảnh thấy qua?

Thần sắc Sở Trần tràn ngập tò mò.

“15 năm trước, cũng là một lần giao lưu thị trường thư họa cồ, Thiên Cơ Huyền Đồ xuất hiện, nhưng, lúc ấy người chú ý tới Thiên Cơ Huyền Đồ cũng không nhiều, cũng không có truyền ra, mặc dù như vậy, Thiên Cơ Huyền Đồ cũng dẫn phát từng hồi huyết án, có người vì Thiên Cơ Huyền Đồ mà mất đi tính mạng, hai chân của ta, cũng là lúc tranh đoạt Thiên Cơ Huyền Đồ bị thương.” Đôi mắt Hoàng Phù Nguyên Cảnh xuất hiện một trận đục ngầu, phảng phắt nhớ tới hình ảnh 15 nảm trước, hai tay nhẹ nhàng nắm chặt, một lát sau, chậm rãi thả lỏng, lần nữa nhẹ nhàng nói: “Rất nhiều người đều tận mắt chửng kiến Thiên Cơ Huyền Đồ, nhưng đến cuối cùng, Thiên Cơ Huyền Đồ lại mai danh ẩn tích.”

“Về sau có lời đồn, Thiên Cơ Huyền Đồ, mỗi một lần xuất hiện, đều báo trước máu tanh, Thiên Cơ Huyền Đồ, là điềm báo hung sát.”

“Thậm chí, bản thân Thiên Cơ Huyền Đồ cũng đại diện cho hung sát.”

“Lúc này đây Thiên Cơ Huyền Đồ lại một lần nữa xuất hiện, liền khiến một nhà 7 người bị diệt môn.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh trầm giọng nói: “Nếu như ngươi thật sự đối với Thiên Cơ Huyền Đồ cảm thấy hứng thú, ta có một lời khuyên bảo, tránh xa tranh đoạt Thiên Cơ Huyền Đồ.”

Thần sắc Sờ Trằn ngưng trọng lên.

Thiên Cơ Huyền Đồ không chỉ xuất hiện một lần.

Ai là người đầu tiên phát hiện ra Thiên Cơ Huyền Đồ, sau cùng biến mất lại bị ai lấy đi?

Trong đầu Sở Trần tràn đầy nghi hoặc.

Anh vốn cho rằng, Thiên Cơ Huyền Đồ xuất hiện là trùng hợp, một nhà 7 người bị diệt môn, là bởi vì có người thấy tài nảy sinh ý định, giết người cướp hàng, hiện tại xem ra, sự tình quả thật không đơn giản như vậy.

Thiên Cơ Huyền Đồ đại biểu cho hung sát.

“Thiên Cơ Huyền Đồ rất có khả năng sẽ xuất hiện ở Dương Thành.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh khẽ thở dài một hơi: “Ta không biết Thiên Cơ Huyền Đồ đến tột cùng ẩn giấu bí mật gì, nhưng mà, ta có dự cảm, lúc này đây lại sẽ nhấc lên một hồi gió tanh

mưa máu, ta đã ra lệnh cho tất cả con cháu Hoàng Phủ gia không được tham dự bất luận cái gì liên quan đến tranh đoạt Thiên Cơ Huyền Đồ, Sở Trần, ta hy vọng ngươi cũng có thế nghe lời khuyên của ta, chớ tiếp cận Thiên Cơ Huyền Đồ.”

Đôi mắt Hoàng Phủ Nguyên Cảnh mơ hồ lướt qua một tia hoảng sợ, phảng phẩt là nghĩ đến một ít hình ảnh: “Thiên Cơ Huyền Đồ, có chút… Tà Môn.”

Tà Môn?

Sở Trần không nghĩ tới Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cuối cùng lại dùng hai chữ này để hình dung Thiên Cơ Huyền Đồ.

“Đều đang đồn đại Thiên Cơ Huyền Đồ ẳn giấu kho báu, kỳ thật, ta cảm thấy tám chín phần mười là giả.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh khoát tay áo: “Nếu ngươi thật sự cảm thấy hứng thú với Thiên Cơ Huyền Đồ, liền mang bức họa này đi, ta từng cẩn thận xem qua Thiên Cơ Huyền Đồ, bức này, ít nhất ở trên hình vẽ, cùng Thiên Cơ Huyền Đồ thật sự là giống nhau như đúc.”

“Vậy thi cảm ơn lão gia tử.” Sở Trần không có khách sáo, anh quả thật đối với Thiên Cơ Huyền Đồ càng ngày càng tò mò.

Ý tốt cùa Hoàng Phù Nguyên Cảnh Sở Trần chỉ cổ thé xin nhận tắm lòng, dù sao, tim kiếm Thiên Co Huyền Đồ, là nhiệm vụ của anh.

Anh không có lý do gì để rút lui.

Huống chi, nếu Thiên Cơ Huyền Đồ đại diện Tà Môn như vậy, nên triệt để tlm ra nỏ, từ nay về sau,

mới không có người bởi vì Thiên Cơ Huyền Đồ mà mất đi tính mạng.

Hoàng Phù Nguyên Cảnh hạ lệnh làm tiệc chiêu đãi Sò’ Trần.

Quá trình tiệc tối, Hoàng Phủ gia không ít hậu bối đều kính rượu Sở Trần, bao gồm cả Hoàng Phủ Tịch đã từng có mâu thuẫn với Sờ Trần, Hoàng Phủ Tịch hiện tại đối với Sở Trần thái độ là lễ độ cung kính, không chỉ bởi vì nguyên nhân của cha hắn, quan trọng hơn một điểm chính là, lão gia tử mấy năm nay, lần đầu tiên mở tiệc chiêu đãi người khác, có thể thấy được Sở Trằn ở trong lòng lão gia tử địa vị không thấp.

Sau khi uống rượu no nê, Sở Trần mang theo bức tranh rời khỏi nhà Hoàng Phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK