Ninh Tử Mặc thần săc không có chút biến hóa nào, thậm chí khí tức trên người có thêm vài phần lạnh như băng: “Hẳn là không lảm Ninh gia chủ mất mặt.”
Sắc mặt Ninh Tử Châu biến đổi, ở một bên không biết phải làm sao bây giờ mới tốt, nháy mắt với Ninh Tư Mặc: “Anh…” “Anh đã thừa nhận sai lầm của mình rồi sao?”
Ninh Quân Ngạn nỏi: “Con đã thua trận chiến võ đài, liền nhận sai với các thúc bá trong tộc đi, nếu không, chỉ sợ con còn không thể trở về Ninh gia.”
Ninh Tử Mặc khóe miệng khẽ nhếch lên: “Dám hỏi Ninh gia chủ? Tôi vừa nói qua, muốn trở về Ninh gia sao?”
Ninh Quân Ngạn tựa hồ cũng có
chút quen với thái độ của Ninh Tử Mặc, thản nhiên nói: “Con cố ý thua trận thi đấu võ đài, không đủ chứng minh tâm tư của con sao?”
Ninh Tử Mặc nhíu mày.
Ninh Quân Ngạn chắp hai tay sau lưng: “Sắp 6 năm, cuối cùng chống đỡ không nồi đi, ngay từ đầu lựa chọn của con chính là sai lầm, đáng tiếc, con căn bản không nghe bất luận ai khuyên bảo.Trận chiến đấu hôm nay, ta nghe nói, ngưcon ơi vừa vặn bị đánh xuống võ đài sau đó mới đột phá a.”
Sở Trần nhìn thoáng qua Ninh Quân Ngạn.
Anh muốn nhìn ngày sinh tháng đẻ của hai cha con này, xem có phải trời sinh xung khắc hay
không.
Anh tự nhiên cũng nghe ra ý tứ của Ninh gia chủ, ám chỉ Ninh Tử Mặc cố ý thừa dịp anh đến khiêu chiến, thua trận chiến võ đài, sau đó liền thuận lý thành chương trở lại Ninh gia.
“Ninh gia chủ quả nhiên khôn khéo, cái gì cũng không gạt được Ông.
Ninh Tử Mặc lạnh nhạt đảp lại: “Xin nhường một chút, đúng rồi, ông nói sai một chút, tôi tạm thời không trở về Ninh gia. Không phải ông nói tôi cố ý thua Sở Trần sao? Trước khi đánh thắng Sở Trần, tôi sẽ không bước vào Ninh gia nửa bước.”
Ninh Tử Mặc đi vào thang máy. Ninh Quân Ngạn thần sắc trầm
xuống, nhíu mày, đưa lưng về phía Ninh Tử Mặc: “Con có bản lĩnh chờ thêm 6 năm nữa, 6 năm sau đánh bại Sở Trần, con lại về nhà.”
“Cha.”
Ninh Tử Châu nóng nảy, hắn biết ngày thường cha không phải loại người thích giận dỗi như vậy, nhưng mà, hắn không nghĩ ra, cha cùng anh hai vừa đụng phải, liền giống như châm thùng thuốc súng vậy.
Sở Trần và Tống Nhan cũng đi vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Ninh Quân Ngạn phục hồi tinh thần, hừ lạnh một tiếng: “ Nó nếu cố ý thua tỷ thí, như vậy cũng nói rõ, nó muốn trở về, thế nhưng, không có nhận sai, nó đừng mơ
tưởng.
Ninh Tử Châu không có cách nào, hắn luôn cảm thấy cha nhìn thấy anh hai liền giống như biến thành một người khác.
Hai người không thể hảo hảo nói chuyện được sao?
“Cha, anh hai không phải cố ý thua trận chiến võ đài…” “Cha biết cái gì.”
Ninh Quân Ngạn xua tay cắt đứt lời Ninh Tử Châu : “Nếu thực lực của hai người sàn sàn với nhau, Tử Mặc một khi đột phá, đó bất quá là trong nháy mắt liền có thể hoàn thành, nếu như không phải nó cố ý bại, Sở Trần có thể trong thời gian ngắn như vậy, bắt được sơ hở trong nháy mắt Tử Mặc đột phá, đánh nó xuống võ đài? Căn bản không thể nào!”
Ninh Quân Ngạn là gia chủ Ninh gia, đồng thời cũng là một võ giả thực lực không tầm thường.
Hắn đối với võ giả đánh nhau vô cùng rõ, Ninh Quân Ngạn có thể khẳng định, tuyệt đối không ai có thể làm được điểm này.
Khả năng duy nhất chính là, Ninh Tử Mặc cố ý thua Sở Trần.
Hai cha con đấu một hơi này, một trận đấu chính là thời gian gần 6 năm, hôm nay nghẹ được tin tức Ninh Tử Mặc thua trận, Ninh Quân Ngạn phản ứng đầu tiên chính là, Ninh Tử Mặc chịu thua, dù sao, trong hiệp ước hai bên, chỉ có Ninh Tử Mặc bại, mới có thể trở về Ninh gia.
Nhất là sau khi xem xét tư liệu về Sở Trần, Ninh Quân Ngạn càng thêm tin tưởng phán đoán trong lòng.