Sở Trần:
Giang Ánh Đào cũng nhln thoáng qua hình vẽ trên bùa…
“Cảm ơn anh a.” Giang Ánh Đào thu hồi bùa, đồng thời cũng chú ý tới, lúc cô nhận bùa, thành viên tổ 7 ờ xa xa đang điên cuồng chụp ành, hiển nhiên đang hoài nghi Sở Trần cùng Giang Ánh Đào đang tiến hành giao dịch gì.
Hai chuông điện thoại di động vang lên cùng một lúc.
Sở Trần lấy điện thoại di động ra, lại liếc mắt nhìn Giang Ánh Đào cũng lấy điện thoại di động ra, khẽ cười một tiếng: “Thật đúng là trùng hợp, vậy hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, đến Bằng Thành nói với tôi một tiếng, mấy ngày nay nếu có hành động… toi có một người bạn là
võ đạo Tông Sư có thẻ tiếp viện.”
Giang Ánh Đào ý vị thâm trường nhin Sở Trần một cái.
Bạn là võ đạo Tông Sư.
“Sở Trần, anh quả nhiên che dấu rát kĩ.”
Sở Trần xoay người, phất phất tay: “Nhớ kỹ, chỉ giới hạn mấy ngày nay, bạn của tôi sẽ đến bất cứ lúc nào.”
Vừa đi ra bên ngoài, đồng thời,
Sờ Trần cũng nhận điện thoại: “Tiểu Thu, làm sao vậy?”
“Anh rể, chỉ sợ anh nằm mơ cũng không nghĩ tới trong nhà có người nào tới.” Tống Thu thần sắc vui vẻ, cười ha ha.
“Vinh Đông đến rồi sao?” Sở Trần
hỏi.
Nụ cười trên khuôn mặt Tống Thu dần dần ngưng đọng.
Anh rể lại biết!
Tống Thu cảm giác tâm tính của mình sẳp sụp đổ.
Lảm gl không được.
Vinh Đông đến, rõ ràng hẳn là rất bất ngờ mới đúng, nhưng anh rể trực tiếp đoán được.
“Vâng.” Tống Thu có chút bất lực: “Còn mang theo không ít lễ vật, xem ra là tới xin lỗi.”
Sở Trần nghĩ đến một tin tức tối hôm qua nửa đêm Trương đạo trưởng gửi đến, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một chút.
Dùng Thanh Phong đạo trưởng đối phó với các phú hào Thiền Thành,quả thực có thần hiệu.
Sở Trần trờ về Tống gia.
Vinh Đông đứng ngồi không yên trên một cái ghế trong đại sảnh, thấy Sở Trần đi tới, theo bản năng mạnh mẽ đứng lên.
“Anh rể.” Tống Thu ngồi trên ghế sa lon.
Trương cầm cũng vội vàng ngẩng đầu lên.
Sở Trần càng ngày càng gần, khuôn mặt Vinh Đông thần sắc không ngừng biến ảo.
Đây chính là người hắn hận nhất trong đời a.