Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các tân khách vốn còn ngồi yên xem kịch, một đám trọm mắt cứng lưỡi, đôi mắt chấn động, nhìn không chớp mắt một nhóm người kia, bọn họ vừa vặn ngồi một bàn.

Sở Trần sau khi dẫn bọn họ ngồi xuống, liền đi chào hỏi những người khác, điều này khiến tim bọn họ thoáng cái tăng lên, có một bàn đại lão như vậy, Sở Trần lại còn phân thân đi nơi khác, đây chẳng phải là bỏ qua các đại lão sao?

Nhưng mà, khi Sở Trần bắt đầu mời rượu, còn chưa đi tới trước mặt bàn này, bàn nhóm đại lão này liền dẫn đầu đứng lên.

Một màn này, đủ đẻ thấy được, phân lượng cùa Sở Trần ở trong lòng đám đại lão này.

Đây chính là người đàn ông đứng sau Tống tồng.

Bắc Trần trên dưới đều khuất phục.

Các tân khách ở đây đều rất may mắn, ít nhất bề ngoài xem ra, đêm nay bọn họ đều tới chúc mừng Dược phẩm Bắc Trần, cho dù có chút tâm tư khác, lúc này cũng đã tan thành mây khói.

Hạ Bắc uống vô cùng gao hửng.

Hắn cũng thực hiện lời hứa của mình, muốn cùng Sở Trần, không say không nghi.

Hạ tồng say rồi.

Trong bầu không khí náo nhiệt, Sở Trần thấy mẹ Bối Uyển Thanh đang nắm tay Tống Nhan nói chuyện phiếm, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, mẹ chồng nàng dâu hài hòa mới là quan trọng nhất.



“Sở Trần, đến bên này ngồi.” Vị lão tiên sinh họ La kia vẫy tay với Sỏ’ Trần, hơn nữa còn dời đi một vị trí cho Sở Trần.

Dưới ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người, Sở Trần bưng chén rượu đi qua, kính mọi người một chén, mới ngồi xuống.

“Biệt hiệu của ngươi ở Điện Thiên Võng là…” La lão tiên sinh hỏi.

Sờ Trần ngẩn ra.

La lão tiên sinh lúc này cười giải thích: “Trước khi ta về hưu, là cán bộ phòng điều tra của Điện Thiên Võng.”

Sở Trần nghiêm túc kính trọng, đứng lên hành lễ: “Chào thủ trưởng.”

“Bây giờ chỉ là một ông già.” La lão thủ trưởng kéo tay sỏ’ Trần bảo hắn ngồi xuống: “Ngươi là Sở Khai Bình dẫn vào, biệt hiệu của ngươi, phỏng chừng cũng có liên quan đến câu cá đi.”

Xem ra đây không phải là lần đầu tiên nhị thúc làm loại chuyện này.

Sờ Trần có chút xấu hổ: “Biệt hiệu của tôi là...Điếu Giả.”

Thủ trưởng La bộ dạng quả nhiên không ngoài dự liệu cùa ta, lồi kéo Sỏ’ Trần liên tiếp nâng mấy ly.

“Tình hình gần đây có chút hỗn loạn a.” La lão thủ trưởng ợ một cái: “Ngay cả lão già đã về hưu như ta, cũng đều một lần nữa nhận việc, ngươi nghe nói tai họa chim lạ ở Án quốc chưa?”

Sở Trần gật gật đầu: “Tôi dự định vài ngày nữa tự mình đi một chuyến, giải quyết vấn đề này.”

La lão thủ trường ngược lại ngẩn ra, lời này của Sờ Trần, lòng tin mười phần.

“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.” La lão thủ trường cười lớn, ánh mắt tràn đầy thưởng thức: “Được, đến lúc đỏ, ta phái mấy hảo thủ cùng ngươi xuất phát, hiệp trợ ngươi giải quyết vấn đề. Tuy rằng Thiên Võng Điện đã phái tồ điều tra đi qua, nhưng muốn giải quyết vấn đề, vẫn cần thực lực cứng rắn.”

La lão thủ trưởng dừng một chút, đánh giá Sở Trần: “Sở Trần, ngươi là tiên thiên võ giả cấp bậc nào?”



Với tuồi Sở Trần, đạt tới tiên thiên, đã là thiên tài võ giả tuyệt đối.

La lão thủ trường tuy rằng không phải võ giả, nhưng kiến thức của ông đủ rộng.

Sở Trần lắc đầu.

La lão thủ trưởng động tác dừng lại, mừng rỡ vô cùng: “Không thể tưởng được ngươi tuổi còn trẻ, cũng đã là võ đạo tông sư, thật không hồ là thế hệ sau sỏ’ môn.”

La lão thủ trường đặt một cái tên mới, ánh mắt tràn ngập tán thưởng nhìn Sở Trần.

La Tân rất rõ ràng sức mạnh gia tộc sau lưng Sở Trần khổng lồ cỡ nào, đáng tiếc duy nhất chính là, con nối dõi Sở thị quá ít, đến gia chù Sở Hạo Trúc đời này, dưới gối hắn càng chì có một đứa con trai, hơn nữa, đưa con này lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, bọn họ một lần lo lắng thế hệ sau Sở môn sẽ biến mất.

Trước buổi tối hôm nay, La Tân và mấy lão nhân cũng không hiểu rõ tất cả về Sở Trần, sau khi bọn họ đại khái biết được, đối với Sở Trần càng thêm tò mò.

Hiện giờ ánh mắt không tiếc tán thưởng nhìn Sở Trần.

Thật không hồ là mang trong mình dòng máu Sở Mòn, biểu hiện ra tự tin là có đủ thực lực làm sức mạnh chống đỡ.

“La gia gia, lại đoán lên một chút.” Sở Trần cười tủm tỉm trả lời.

La Tân và mấy vị lão nhân đều kinh ngạc, võ đạo tông sư, còn không phải là cực hạn tuổi Sở Trần sao?

La Tân cười ha ha: “Ngươi đừng nói với ta, thực lực của ngươi, đã đạt tới võ đạo tông sư đỉnh phong.”

Sở Trần cùng La Tân đụng một ly rượu: “Trên một chút.”

La lão thủ trường đoán còn chưa đủ lớn a.

Lúc này, La Tân trực tiếp ngây người.

Võ đạo tông sư đình phong, vậy là khí tức cảnh!

Thiên hạ hiện nay, mới có mấy võ giả cấp bậc khí tức cảnh? Con trai sỏ’ Hạo Trúc lại yêu nghiệt đến mức này.

La Tân cảm giác thế giới quan mình sống hơn nửa đời người đều bị làm mới một lần nữa.

Ông hận không thề lập tức muốn nhìn xem thực lực thật sự của Sở Trần.

“Có ngươi chạy tới An Quốc, xử lý chuyện chim lạ, ta liền yên tâm rồi.” La Tân thở phào nhẹ nhõm.

Ông vốn đã là cán bộ về hưu của Điện Thiên Võng, chỉ là

chuyện xảy ra gần đây thật sự quá nhiều, ông không thể không một lần nữa rời núi, phối hợp chì huy.

Trong đỏ chuyện về chim lạ đã tiếp cận vô tận biên giới Trung Quốc, khiến La Tân sầu đến không ngủ được.

Giờ khắc này, ông có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Phòng tiệc “Bách Xuyên”, trở thành tiêu điểm của khách sạn Sơ Hối, đến khi tiệc rượu sắp kết thúc, Đổng Tử Phương, người sáng lập tập đoàn Sơ Hối đều đã tự mình chạy tới, ân cần chào hỏi mấy vị lão nhân, hơn nữa còn phóng thích đủ thiện ý với Dược phẩm Bắc Trần, nói cho Hạ Bắc Tống Nhan biết, phàm là gặp phải vấn đề gì ở tòa nhà Sơ Hối, đều có thẻ liên lạc với ông ta trước để xử lý.

Đây là náng lực của mấy vị lão nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK