Hẳn không cách nào xác định, đối phương có thật sự cỏ thể trực
tiếp từ trên người ký chù dẫn ra Huyễn Thần cổ, hơn nữa hùy diệt nó. Lúc này trong lỏng môn chủ Vu Thần Môn còn có một ý niệm khác, đối phương rất có khả năng lả kích thích Huyễn Thần Cổ một chút, dùng cái này dẫn hắn đi qua… thông qua phá cổ tới trảm hắn.
Nhất định là như vậy!
Môn chủ Vu Thần Môn hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình cùa mình, vững vảng ngồi xuống: “Ta không tin, hắn có thể phá bảo vật trấn môn Vu Thần Môn ta.”
“Đúng, bọn họ nhất định là muốn dẫn rắn ra khỏi động!” Vu Thanh trưởng lâo thốt ra, nửa hồi, cảm thấy có chút không thích hợp, sửa miệng: “Dẩn thần xuất động?”
Nội viện của quán nhỏ Tinh La.
Ánh mắt mọỉ người đều nhìn chàm chủ vào Dương Tiểu cần trong Quan Tâm trận.
Nội tâm thán phục thủ đoạn của Sở Trần.
Một loạt thao tác vừa rồi của Sở Trần, làm Trương Vận Quốc trực tiếp kinh hãi.
Theo Trương Vận Quốc, Sờ Trần đối với bùa thuật vận dụng quả thực đến mức xuất thần nhập hóa.
Ngay từ đầu Trương Vận Quốc còn có thể hiểu được, đến phía sau, Trương Vận Quốc chỉ có thể âm thầm hô.
“Tiểu Mặc, Kiều trưởng lão, bắt đầu từ giờ trở đi, môn chủ Vu
Thần Môn tùy thời có thể xuất hiện.” Sở Trần mở miệng nhắc nhờ.
Ninh Tử Măc trực tiếp đứng lên, thân hình thẳng tắp dưới ánh trăng có vẻ có vài phần tiêu sái, chùy thủ ở lòng bàn tay thỉnh thoảng hiện lên một tia hàn mang lạnh như băng.
Trong Quan Tâm Trận, khuôn mặt Dương Tiểu cẩn ngay từ đầu binh tĩnh, dần dần, không tự chù được toát ra một trận thống khồ.
“Kế tiếp, phải dẫn Huyễn Thằn Cổ từ trong cơ thể Dương Tiểu Cẩn ra.” Sở Trần khóe miệng khẽ nhếch lên, đi tới một bước này, anh đã có mười phần nắm chắc có thể hủy diệt Huyễn Thần cổ.
về phần môn chủ Vu Thằn Môn còn chưa có xuất hiện, Sở Trần
mơ hò cũng có thề đoán được nguyên nhân.
Dù sao chuyện hôm nay đã có thẻ nhìn ra được, môn chù Vu Thần Môn là người cẩn thận.
Hắn nhất định sẽ suy đoán, mình căn bàn không có cách nào dẫn Huyễn Thần cổ ra khỏi cơ thể Dương Tiểu cẩn.
“Tôi ngược lại muốn xem, kế tiếp, ông còn có thể ngồi vững hay không.”
Trong tay Sờ Trần, lấy ra một tẩm bùa.
Bùa Thượng Phẩm, bùa định thần!
Ánh mắt Mạc Vô Ưu sáng ngời, cô tận mắt nhìn thấy quá trình Sở Trần vẽ bùa định thần.
Tràn đầy kỳ vọng.
“Đây là… bùa Thượng Phẩm?” Nội tâm Trương Vặn Quốc lại kinh hãi một chút.
Sở Trần đánh bùa định thần vào trong Quan tâm Trận, hào quang lóng lánh: “Định!”
Huyễn Thằn cổ vốn giãy dụa chạy loạn trong cơ thể Dương Tiểu Cẩn, dần dần, không có cách nào nhúc nhích.
Vẻ thống khổ cùa Dương Tiều Cẩn cũng giảm bớt.
“Cô Dương, mờ miệng ra.Thanh âm Sở Trần vang lên bên tai Dương Tiểu cần: “Một phút sau, tôi dẫn Huyễn Thần cổ ra.”