Hạ Bắc trầm giọng mờ miệng: “Em không phù nhận quyền thế của bọn họ ở Dương Thành, nhưng mà. muốn em vỉ người không giữ mình, bỏ qua quan hệ với Trần ca. em không làm được.”
“Vậy cậu liền trơ mắt nhìn Hạ gia bị chèn ép?” Hạ Cao Sách quát.
“Em sẽ nghĩ cách!” Hạ Bắc lớn tiếng đáp lại.
Hạ Cao Sách cực kỳ tức giận nở nụ cười: “Cậu nghĩ cách? Đừng nối vởi tôi, cậu có thế đủ sức mạnh đấu lực tay vởi cái giới đó. Tiều Bắc. cậu ngàn vạn lẩn không nên bị một trận thắng nho nhỏ làm cho choáng váng đầu óc. Bắc Trần khởi đầu tốt đẹp, chỉ có thể xem như là khởi đẩu của con đường thương nghiệp của cậu, con đường phía sau, còn dài.”
“Trần ca cùng Ninh gia quan hệ rất tổt.” Hạ Bắc binh tĩnh nổi: “Còn nửa, quan hệ giữa Hoàng Phủ Hòa Ngọc và Trần ca rất thản thiết, nếu như có hai nhà này hỗ trợ mà nói, bọn họ tuyệt dối không dám không kiêng nể gi đối phó Hạ gia chúng ta.”
Hạ Vọng Giang trầm mặc một lát. nhln Hạ Bắc: “Con đừng nhìn sự tinh quá đơn giản, con cố biết hay không, một khi Ninh gia cùng gia tộc Hoàng Phủ can thiệp, mà đổi phương
còn cổ ỷ chèn ép Hạ gia chúng ta, sẽ ỏ’ Dương Thành nhấc lên một hồi bảo táp gì không? Trong khoảng thời gian này liên lụy đến lợi ích quá lởn, Ninh gia và Hoàng gia tộc Phủ cùng Sờ Trần quan hệ tốt hơn nữa, cũng chưa chắc sẽ đứng ờ sau lưng Hạ gia.”
“Để con thử đi.” Ánh mắt Hạ Bắc cùng Hạ Vọng Giang nhìn nhau: “Con thà răng chết trong bảo táp. cũng không muốn hy sinh anh em mà qua loa sổng qua ngày.”
Hạ Vọng Giang trầm ngâm một lát: “Chuyện tối hôm qua, trọng điểm vẫn là Sở Trần, con cùng sỏ’ Trần thương lượng một chút cũng tốt.”
Hạ Bắc gật đầu. xoay người vội vàng rời khỏi thư phòng.
“Cha, chuyện này không thé kẻo dài được.” Hạ Cao Sách nhịn không được nói.
“Con cũng chuẩn bị một chút.” Hạ Vọng Giang hít sâu một hơi: “Hạ gia, phải chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận chiến cứng rắn.”
Đồng tử Hạ Cao Sách mở to.
Hạ Vọng Giang cầm lấy một quyển sách, tùy tiện lật mấy trang, lập tức mờ miệng nói: “Con cảm thấy néu bọn họ thật sự muốn giận cá chém thớt Hạ gia, thật sự sẽ bời vì thái độ của chúng ta mà thay đồi sao? Đây chẳng qua là hành dộng đùa giỡn của bọn họ khi đối phó Hạ gia mà thôi.”
Sau khi Hạ Bắc rời khỏi nhà, đi thẳng đển Thiền Thành.
Hẳn vốn còn đang do dự có nên gọi điện thoại cho Sờ Trần trước hay khống, điện thoại của Sở Trần đâ gọi tới.
“Tôi đang ờ Bắc Trần chờ cậu.”
Hạ Bắc cảm giác tựa như rót thuốc mạnh, tinh thẩn phấn chấn, lái xe thẳng đến tòa nhà Kim Bải.
Tầng 21 cùa tòa nhà Kim Bải.
Hạ Bắc dẩy cửa phòng làm việc ra. Sở Trần Tống Nhan cùng Hạ Ngôn Hoan đều ở đây.
“ở nhà bị mắng đến đồ cả máu rồi.” Hạ Ngôn Hoan mở miệng.
Hạ Bắc ngượng nở nụ cười một chút, lập tức nhìn về phía Sở Trần: “Trần ca. làm sao anh biết…”
“Cả thành đều là lời đồn, tôi coi như muốn không biết không cũng khó.” Sở Trần nói: “”Bạch Mộ bọn họ giận cá chém thớt với Hạ gia, chuyện này nguyên nhân là ở tôi, Tiéu Bắc, cậu trờ về nói cho cha cậu biết, chuyện tôi khơi mào, tôi giải quyết.”
Hạ Bắc không nghĩ tới, mình còn chưa mờ miệng. Sở Trần đả cho hắn một câu kết cục.
Anh giải quyết.
Vẻ mặt Hạ Bắc lo lảng: “Từ thái độ nỏi chuyện tối hỏm qua của bọn họ, bọn họ dường như cũng định xuống tay với Trần ca.”
Hạ Bắc nói ra chuyện đám người Lê Nhạc Kinh chặn hẳn.
“Có vẻ như tối qua tôi thực sự quá tử tế.” Sờ Trần ánh mắt lạnh lùng, lập tức nói: “Bọn họ đã xuống tay rồi, tôi vừa mởi nhận được Bạch Mộ mời, ba ngày sau, ở quảng trường phố cổ Dương Thành, giao lưu kĩ nàng đàn.”
Đồng tử Hạ Bắc đột nhiên co rụt lại: “Trần ca đáp ứng rồi?”
“Tôi chưa từng nghĩ cự tuyệt.”
Hạ Bắc giật mình.
Hắn nghT đến biểu hiện tối hôm qua Sờ Trần, lúc này cũng nắm chặt nắm đấm: “Củng tốt, Trần ca liền cho bọn họ một bài học.”
“Tôi thực sự tò mò, tối qua cụ thể xảy ra chuyện gì.” Tống Nhan nhịn không được mở miệng: “Bạch gia là đệ nhất đánh đàn của tỉnh Quảng Đông, vô sổ đệ tử nghệ sì chơi đàn, cường giả như mây, bọn họ dám ở nơi công cộng bày
ra lôi đài, nhất định có lòng tin tất thẳng, Tiểu Bắc cậu hẳn là so với chúng tôi càng thêm rõ ràng thực lực của Bạch gia, cậu lại đối vởi Sở Trần có lòng tin như vậy.”
Hạ Bắc cười hắc hắc: ‘Tối qua, ‘Cầm Họa’ song tuyệt của Thập công tử Thiên Nam đều bại trong tay Trần ca, hơn nữa còn thảm bại không chút hồi hộp nào.” Hạ Bắc nhìn Sờ Trần, phấn thanh nỏi: “Trần ca, mặc kệ Hạ gia phải đối mặt cái gì, anh giáo huấn bọn họ thật tốt.”
“Vừa rồi tôi củng nhận được điện thoại của anh cả, Hạ gia lần này, phải chuấn bị một trận chiến cứng rắn.” Hạ Ngôn Hoan cũng mờ miệng.
Hạ Bắc sửng sốt, không thể tin được.
Hạ Ngôn Hoan vui vẻ: “Tiểu Bắc, cháu quả không hiểu cha cháu, cháu chịu không nổi vũ nhục, sao ông ấy chịu được?”
Nắm đấm Hạ Bắc nắm chặt, ánh mắt kích động.
“Vậy cậu liền trơ mắt nhìn Hạ gia bị chèn ép?” Hạ Cao Sách quát.
“Em sẽ nghĩ cách!” Hạ Bắc lớn tiếng đáp lại.
Hạ Cao Sách cực kỳ tức giận nở nụ cười: “Cậu nghĩ cách? Đừng nối vởi tôi, cậu có thế đủ sức mạnh đấu lực tay vởi cái giới đó. Tiều Bắc. cậu ngàn vạn lẩn không nên bị một trận thắng nho nhỏ làm cho choáng váng đầu óc. Bắc Trần khởi đầu tốt đẹp, chỉ có thể xem như là khởi đẩu của con đường thương nghiệp của cậu, con đường phía sau, còn dài.”
“Trần ca cùng Ninh gia quan hệ rất tổt.” Hạ Bắc binh tĩnh nổi: “Còn nửa, quan hệ giữa Hoàng Phủ Hòa Ngọc và Trần ca rất thản thiết, nếu như có hai nhà này hỗ trợ mà nói, bọn họ tuyệt dối không dám không kiêng nể gi đối phó Hạ gia chúng ta.”
Hạ Vọng Giang trầm mặc một lát. nhln Hạ Bắc: “Con đừng nhìn sự tinh quá đơn giản, con cố biết hay không, một khi Ninh gia cùng gia tộc Hoàng Phủ can thiệp, mà đổi phương
còn cổ ỷ chèn ép Hạ gia chúng ta, sẽ ỏ’ Dương Thành nhấc lên một hồi bảo táp gì không? Trong khoảng thời gian này liên lụy đến lợi ích quá lởn, Ninh gia và Hoàng gia tộc Phủ cùng Sờ Trần quan hệ tốt hơn nữa, cũng chưa chắc sẽ đứng ờ sau lưng Hạ gia.”
“Để con thử đi.” Ánh mắt Hạ Bắc cùng Hạ Vọng Giang nhìn nhau: “Con thà răng chết trong bảo táp. cũng không muốn hy sinh anh em mà qua loa sổng qua ngày.”
Hạ Vọng Giang trầm ngâm một lát: “Chuyện tối hôm qua, trọng điểm vẫn là Sở Trần, con cùng sỏ’ Trần thương lượng một chút cũng tốt.”
Hạ Bắc gật đầu. xoay người vội vàng rời khỏi thư phòng.
“Cha, chuyện này không thé kẻo dài được.” Hạ Cao Sách nhịn không được nói.
“Con cũng chuẩn bị một chút.” Hạ Vọng Giang hít sâu một hơi: “Hạ gia, phải chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận chiến cứng rắn.”
Đồng tử Hạ Cao Sách mở to.
Hạ Vọng Giang cầm lấy một quyển sách, tùy tiện lật mấy trang, lập tức mờ miệng nói: “Con cảm thấy néu bọn họ thật sự muốn giận cá chém thớt Hạ gia, thật sự sẽ bời vì thái độ của chúng ta mà thay đồi sao? Đây chẳng qua là hành dộng đùa giỡn của bọn họ khi đối phó Hạ gia mà thôi.”
Sau khi Hạ Bắc rời khỏi nhà, đi thẳng đển Thiền Thành.
Hẳn vốn còn đang do dự có nên gọi điện thoại cho Sờ Trần trước hay khống, điện thoại của Sở Trần đâ gọi tới.
“Tôi đang ờ Bắc Trần chờ cậu.”
Hạ Bắc cảm giác tựa như rót thuốc mạnh, tinh thẩn phấn chấn, lái xe thẳng đến tòa nhà Kim Bải.
Tầng 21 cùa tòa nhà Kim Bải.
Hạ Bắc dẩy cửa phòng làm việc ra. Sở Trần Tống Nhan cùng Hạ Ngôn Hoan đều ở đây.
“ở nhà bị mắng đến đồ cả máu rồi.” Hạ Ngôn Hoan mở miệng.
Hạ Bắc ngượng nở nụ cười một chút, lập tức nhìn về phía Sở Trần: “Trần ca. làm sao anh biết…”
“Cả thành đều là lời đồn, tôi coi như muốn không biết không cũng khó.” Sở Trần nói: “”Bạch Mộ bọn họ giận cá chém thớt với Hạ gia, chuyện này nguyên nhân là ở tôi, Tiéu Bắc, cậu trờ về nói cho cha cậu biết, chuyện tôi khơi mào, tôi giải quyết.”
Hạ Bắc không nghĩ tới, mình còn chưa mờ miệng. Sở Trần đả cho hắn một câu kết cục.
Anh giải quyết.
Vẻ mặt Hạ Bắc lo lảng: “Từ thái độ nỏi chuyện tối hỏm qua của bọn họ, bọn họ dường như cũng định xuống tay với Trần ca.”
Hạ Bắc nói ra chuyện đám người Lê Nhạc Kinh chặn hẳn.
“Có vẻ như tối qua tôi thực sự quá tử tế.” Sờ Trần ánh mắt lạnh lùng, lập tức nói: “Bọn họ đã xuống tay rồi, tôi vừa mởi nhận được Bạch Mộ mời, ba ngày sau, ở quảng trường phố cổ Dương Thành, giao lưu kĩ nàng đàn.”
Đồng tử Hạ Bắc đột nhiên co rụt lại: “Trần ca đáp ứng rồi?”
“Tôi chưa từng nghĩ cự tuyệt.”
Hạ Bắc giật mình.
Hắn nghT đến biểu hiện tối hôm qua Sờ Trần, lúc này cũng nắm chặt nắm đấm: “Củng tốt, Trần ca liền cho bọn họ một bài học.”
“Tôi thực sự tò mò, tối qua cụ thể xảy ra chuyện gì.” Tống Nhan nhịn không được mở miệng: “Bạch gia là đệ nhất đánh đàn của tỉnh Quảng Đông, vô sổ đệ tử nghệ sì chơi đàn, cường giả như mây, bọn họ dám ở nơi công cộng bày
ra lôi đài, nhất định có lòng tin tất thẳng, Tiểu Bắc cậu hẳn là so với chúng tôi càng thêm rõ ràng thực lực của Bạch gia, cậu lại đối vởi Sở Trần có lòng tin như vậy.”
Hạ Bắc cười hắc hắc: ‘Tối qua, ‘Cầm Họa’ song tuyệt của Thập công tử Thiên Nam đều bại trong tay Trần ca, hơn nữa còn thảm bại không chút hồi hộp nào.” Hạ Bắc nhìn Sờ Trần, phấn thanh nỏi: “Trần ca, mặc kệ Hạ gia phải đối mặt cái gì, anh giáo huấn bọn họ thật tốt.”
“Vừa rồi tôi củng nhận được điện thoại của anh cả, Hạ gia lần này, phải chuấn bị một trận chiến cứng rắn.” Hạ Ngôn Hoan cũng mờ miệng.
Hạ Bắc sửng sốt, không thể tin được.
Hạ Ngôn Hoan vui vẻ: “Tiểu Bắc, cháu quả không hiểu cha cháu, cháu chịu không nổi vũ nhục, sao ông ấy chịu được?”
Nắm đấm Hạ Bắc nắm chặt, ánh mắt kích động.