Hắn kiêng kỵ duy nhất, chính là đàn cổ của Sở Trần, Sở Trần dĩ nhiên tự mình vứt bỏ đại sát khí, lựa chọn cái gọi là Sáo Nữ Thần, đâỵ không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.
Leng keng!
Ngay khi mọi người chậm rãi đắm chìm trong tiếng sáo, một tiếng sắc bén như sắt thép va chạm chấn động.
Bạch Kỳ Thắng bắt đầu.
Đàn tướng quân, sinh ra vì chiến trường.
Bạch Kỳ Thắng đánh đàn, tự nhiên là một bài chiến khúc.
Không có tiếng chiêng trống huyên náo, cũng không có tiếng gào thét chém giết chấn thiên.
Mười ngón tay lượn lờ, trong lúc nhảy lên, khi thì ngắn ngủi, khi thì dồn dập, khi thì…
Bạch Kỳ Thắng cũng khoe kĩ năng!
GIÓ lớn thổi lên, áo bào tím đong đưa, mười ngón tay khống chế dây đàn, giống như tướng quân trên chiến trường, chỉ huy đại quân, xông pha chiến đấu.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Bạch Kỳ Thắng.
Đàn tướng quân, tấu khúc quân hành!
Đây chính là thực lực của cầm sư cấp cao nhất Bạch gia!
“Xem ra, không chỉ Sở Trần biết khoe kĩ năng, trên đàn, Bạch Kỳ Thắng cũng biết khoe kĩ năng.”
“Đẹp trai quá, quá đẹp trai! Tôi cũng sẽ học đánh đàn!”
“Bộ não nói, được, hai tay nói, bạn muốn làm gì? Nhắc lại lần nữa.”
Liễu Thiên Thiên nghiêm túc nhìn chăm chú: “Thoạt nhìn khoe kĩ năng, nhưng không biết vì cái gì, cảm giác so sánh cùng thủ pháp của Sở Trần, kém một chút gì đó.”
Liễu Mạn Mạn liếc cô một cái, không lên tiếng, lúc này Bạch Kỳ Thắng bày ra kĩ năng đàn, hiển nhiên so với khúc Sở Trần đàn tấu đêm đó càng thêm cường đại hơn.
Nhưng, Liễu Thiên Thiên nhắc tới như vậy, Liễu Mạn Mạn theo bản năng dụng tâm cảm nhận một chút, cuối cùng cũng cảm giác có chút kỳ quái.
“Chỗ nào không thích hợp?” Liễu Mạn Mạn nghi hoặc.
Tiếng đàn của Bạch Kỳ Thắng cơ hồ muốn hoàn toàn đè tiếng sáo của Sở Trần, nếu không nghiêm túc nghe, căn bản đã không nghe thấy tiếng sáo, hơn nữa, toàn bộ khán giả đều bị tiếng đàn của Bạch Kỳ Thắng chấn động, giờ phút này phản ứng rất mãnh liệt, thậm chí theo tiếng đàn cao thấp phập phồng, phát ra tiếng hoan hô, kích động vô
cùng.
Trận so tài này, Sở Trần hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Trên ghế giám khảo.
Ánh mắt của bốn giám khảo lớn cũng rung động không kém, tuy nhiên, điểm chấn động của họ không giống như khán giả.
Thật lâu sau.
Hoàng Phủ Nguyên Cảnh quay đầu nhìn về phía Chung Tú Thanh: “Đánh giá một chút?”
Chung Tú Thanh khuôn mặt rất nhỏ biến ảo vài cái, một lúc lâu sau, mở miệng nói: “Nhìn lại một chút, có lẽ, đây chỉ là khúc dạo đầu, Bạch Kỳ Thắng chưa thực sự phát lực.”
Leng keng!
Ngay khi mọi người chậm rãi đắm chìm trong tiếng sáo, một tiếng sắc bén như sắt thép va chạm chấn động.
Bạch Kỳ Thắng bắt đầu.
Đàn tướng quân, sinh ra vì chiến trường.
Bạch Kỳ Thắng đánh đàn, tự nhiên là một bài chiến khúc.
Không có tiếng chiêng trống huyên náo, cũng không có tiếng gào thét chém giết chấn thiên.
Mười ngón tay lượn lờ, trong lúc nhảy lên, khi thì ngắn ngủi, khi thì dồn dập, khi thì…
Bạch Kỳ Thắng cũng khoe kĩ năng!
GIÓ lớn thổi lên, áo bào tím đong đưa, mười ngón tay khống chế dây đàn, giống như tướng quân trên chiến trường, chỉ huy đại quân, xông pha chiến đấu.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Bạch Kỳ Thắng.
Đàn tướng quân, tấu khúc quân hành!
Đây chính là thực lực của cầm sư cấp cao nhất Bạch gia!
“Xem ra, không chỉ Sở Trần biết khoe kĩ năng, trên đàn, Bạch Kỳ Thắng cũng biết khoe kĩ năng.”
“Đẹp trai quá, quá đẹp trai! Tôi cũng sẽ học đánh đàn!”
“Bộ não nói, được, hai tay nói, bạn muốn làm gì? Nhắc lại lần nữa.”
Liễu Thiên Thiên nghiêm túc nhìn chăm chú: “Thoạt nhìn khoe kĩ năng, nhưng không biết vì cái gì, cảm giác so sánh cùng thủ pháp của Sở Trần, kém một chút gì đó.”
Liễu Mạn Mạn liếc cô một cái, không lên tiếng, lúc này Bạch Kỳ Thắng bày ra kĩ năng đàn, hiển nhiên so với khúc Sở Trần đàn tấu đêm đó càng thêm cường đại hơn.
Nhưng, Liễu Thiên Thiên nhắc tới như vậy, Liễu Mạn Mạn theo bản năng dụng tâm cảm nhận một chút, cuối cùng cũng cảm giác có chút kỳ quái.
“Chỗ nào không thích hợp?” Liễu Mạn Mạn nghi hoặc.
Tiếng đàn của Bạch Kỳ Thắng cơ hồ muốn hoàn toàn đè tiếng sáo của Sở Trần, nếu không nghiêm túc nghe, căn bản đã không nghe thấy tiếng sáo, hơn nữa, toàn bộ khán giả đều bị tiếng đàn của Bạch Kỳ Thắng chấn động, giờ phút này phản ứng rất mãnh liệt, thậm chí theo tiếng đàn cao thấp phập phồng, phát ra tiếng hoan hô, kích động vô
cùng.
Trận so tài này, Sở Trần hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Trên ghế giám khảo.
Ánh mắt của bốn giám khảo lớn cũng rung động không kém, tuy nhiên, điểm chấn động của họ không giống như khán giả.
Thật lâu sau.
Hoàng Phủ Nguyên Cảnh quay đầu nhìn về phía Chung Tú Thanh: “Đánh giá một chút?”
Chung Tú Thanh khuôn mặt rất nhỏ biến ảo vài cái, một lúc lâu sau, mở miệng nói: “Nhìn lại một chút, có lẽ, đây chỉ là khúc dạo đầu, Bạch Kỳ Thắng chưa thực sự phát lực.”