Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trạm Đông Sơn lâm vào trong uể oải cực độ không cam lòng, nắm chặt nắm đấm.

Giới võ giả hiện nay, trong tứ tông võ giả, rõ ràng chì có hắn là người tiếp cận cảnh giới thần biến nhất, nhưng hiện tại, bởi vì bức thiết muốn đuổi kịp Sở Trần, hắn không đề ý linh hồn bị hao tồn, còn không đợi linh hồn của mình khôi phục lại, liền một lần lại một lần xông vào bể luyện hồn, cuối cùng phát ra tác dụng ngược lại, linh hồn của hắn bị thương, hơn nữa bị đá ra ngoài cánh cửa ánh sáng.

Khiến Trạm Đồng Sơn thoáng cảm thấy vui mừng chính là, lúc hắn chật vật nhất, lại có người trước tiên đỡ hắn dậy.

Thế gian tràn đầy tình yêu thương.

Trạm Đông Sơn ngẩng đầu lên, chạm vào nụ cười tràn ngập chân thành của Mộ Dung Thần Hồng, cả người choáng váng.

Àm ầm! Ằm ầm! Ằm…

Cường giả Thiên Ngoại Thiên trùng kích trận pháp động tĩnh càng lúc càng lớn.

“Trạm Đông Sơn, vẫn khỏe chứ.” Thiên Bối lão nhân nhìn Trạm Đông Sơn.

Trạm Đông Sơn lúc này mới chú ý tới Thiên Bối lão nhân, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, cả người dâng lên một trận lạnh lẽo.

Hai con ốc biển nhỏ kia, chính là hắn trộm cắp từ trong tay Thiên Bối lão nhân.

Trạm Đông Sơn theo bản năng lui về phía sau hai bước.



Hắn vốn không phải là đối thủ của Thiên Bối lão nhân, hiện giờ linh hồn bị thương, thực lực càng giảm đi rất nhiều.

Trạm Đông Sơn cho rằng Thiên Bối lão nhân đến hỏi tội.

“Ngươi tự tay phóng thích ra một đám tà ma.” Thiên Bối lão nhân hung hăng nhìn chằm chằm Trạm Đông Sơn: “Nếu như không phải ngươi trộm đi ốc biển nhỏ, cánh cửa này cũng sẽ không mỏ’ ra, trận pháp vây khốn Thiên Ngoại Thiên cũng sẽ không biến mất, hiện tại ngươi nhìn xung quanh, ác ma Thiên Ngoại Thiên thế tới hùng hồ, nếu như bọn họ phá tan trận pháp nơi này, nơi này, sẽ trở thành lò mồ đầu tiên sau khi Thiên Ngoại Thiên đi ra.”

Trạm Đông Sơn trong lòng mãnh liệt kinh hãi, ngẩng đầu

nhìn xung quanh.

Khuôn mặt trắng bệch.

Thiên Ngoại Thiên ra rồi!

Đây chẳng phải là ý nghĩa, hắn thành tội nhân thiên cổ.

“Khẩn cầu Thiên Bối tiền bối xuất thủ, ngăn cản một hồi tai họa lớn của giới võ giả này.” Trạm Đông Sơn hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc hơn những người khác.

“Nói cho ta biết tình hình bên trong trước.” Thiên Bối lão nhân nói.

Đến lúc này, Trạm Đồng Sơn không dám giấu diếm, vội vàng nói tình huống ra.

Tuyệt học thời đại võ giả cồ trên tường vây.

Thông qua bề luyện hồn đi tới cảnh giới thần biến.

Từng từ ngữ này lần lượt trùng kích linh hồn Mộ Dung Thần Hồng bên cạnh.

Hắn ghen tị.

Mộ Dung Luật cũng nghiến răng nghiến lợi.

Cơ duyên lớn lao, chính mình lại lỡ mắt dịp tốt.



Tất cả võ giả không vượt qua khảo hạch cửa thú’ nhất đều thầm hận.

“Bề luyện hồn.” Ánh mắt thiên bối lão nhân phát sáng, nhìn Trạm Đông Sơn: “Vậy, cháu ngoại của ta đâu?”

Trạm Đồng Sơn sửng sốt.

Cháu ngoại của Thiên Bối lão nhân?

Trạm Đông Sơn biết, Thiên Bối lão nhân là một vị tồn tại vô cùng thần bí cường đại cường đại ở vùng biển.

Thế nhưng, hắn chưa từng nghe nói qua cháu ngoại của Thiên Bối lão nhân.

“Là Sở Trần.” Mộ Dung Thần Hồng ở một bên vội vàng bổ sung.

Trạm Đông Sơn cảm giác ngực một trận máu chảy cuồn cuộn, thở hồn hển.

Mộ Dung Doanh Hồng vội vàng lấy tay vỗ lưng Trạm Đông Sơn, cẩn thận.

“Thì ra, Sở Trần là cháu ngoại của Thiên Bối tiền bối.” Trạm Đông Sơn bình tĩnh lại: “Khó trách, linh hồn của cậu ấy lại cường đại như vậy.”

Trong mắt Trạm Đông Sơn, hắn có thể nhìn trộm được một vài bí ẩn về thời đại võ giả cổ, Thiên Bối lão nhân chắc hẳn sẽ biết nhiều hơn hắn.

Sở Trần nhất định là từ nhỏ đã chiếm được Thiên Bối lão nhân chì điểm, linh hồn của hắn mới nghịch thiên đến mức này.

Đến thời điểm Trạm Đông Sơn bị đá ra ngoài cửa ánh sáng, hắn còn chưa có nhìn thấy Sở Trần từ bể luyện hồn đi ra.

Điều này có nghĩa là linh hồn Sở Trần có thể chịu đựng được sự rèn luyện của bế luyện hồn. sỏ’ Trần, có khả năng tiếp xúc cảnh giới thần biến!

Ánh mắt Trạm Đông Sơn tràn ngập ghen tị đố kỵ hận.

Khi nghe thấy sỏ’ Trần có thể tiến vào bẻ luyện hồn hơn nữa không bị ảnh hưởng, Thiên Bối lão nhân trong mắt chờ mong càng thêm đậm.

Khuôn mặt của Liêu Thiên Trọng toát ra vẻ vui mừng, hơn nữa còn tự hào.

Sở Hạo Trúc cũng mỉm cười.

Ằm!

Nhưng mà, một giây sau, nụ cười trên khuôn mặt Sở Hạo Trúc biến mất.

“Thiên Ngoại Thiên thế tới rất mãnh liệt, có trận pháp bị phá vở rồi.”

Sở Hạo Trúc quyết đoán hành động: “Mấy người các ngươi, đi theo ta.”

Nhanh!

Nếu như là chính diện chống lại mà nói, bọn họ tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của Thiên Ngoại Thiên.

Chì có thể dựa vào trận pháp đi kéo dài thời gian.

Trạm Đông Sơn cũng bị Mộ Dung Thần Hồng kéo đi, vừa đi, Mộ Dung Thần Hồng còn một bên nói cho Trạm Đông Sơn tình huống cụ thề.

Thần sắc mọi người nghiêm trọng, chuẩn bị nghênh đón một hồi tai họa lớn trước nay chưa từng có trong giới võ giả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK