đá biến mat, mỗi đệ tử cùa Ttnh La Môn khi ngã xuổng đẩt đều bị nội thương nghiêm trọng, mặc dù không có gãy tay gảy xương, thế nhưng, lực phủ ngũ tạng tổn thương, so với ngoại thương cáng thêm đáng sợ, thậm chí có thể mang theo thương thế cả đời.
It nhất trong một thời gian, không một đệ tử nào trong đám đệ tử Tinh La Mônnày cỏ thề đứng dặy được.
“Môn chủ, cứu tôi.”
Sừ Phú Quý vốn là hung hăng xông về phía Sở Trần, nhưng lúc này Sở Trần đang hướng hắn đảnh tới, Sử Phú Quý hoảng sự tới mức bối rối kêu to, âm thanh chói tai, MA… Thủy Thủy cứu ta!”
Bang! Sử Phú Quýđau đến mức không muốn sống, bay thẳng ra ngoái.
Tiếng rên ri vang vọng.
Ninh Nguyên Thúy lúc này mới định thần lạỉ, trong lòng Kinh hãi. õng ta đã hoàn toản đánh giá thấp sức chiến đáu cùa Sờ Trằn.
Nhưng bây giờ, cung đã bắn ra không thẻ thu về, ông ta đã không còn lựa chọn náo khác.
‘Vi sư đệ, ngăn hắn lại.”
Ánh mắt Ninh Nguyên Thủy trở nên dữ tợn. ông ta đột nhiên lao về phía Tống Thu và Mạc Vô Ưu.
Biện phảp duy nhất, chính là bắt lắyMạc Vô Ưuđể uy hỉếpsở Trần.
Vi Quang Đào tự nhiên hiểu được ý tứ cùa Ninh Nguyên Thủy, trong lòng đại biển, lắy trong tay ra một tám Linh phù, tự minh ăn vào, một cỗ khỉ tức khác biệt xuất hiện trên người Vi Quang Đảo, làm cho lực lượng trên người Vi Quang Đào tảng lên một chút.
Trong long Vi Quang Đàoliền hối hận, néu như có thể cần thân một chút, khi Mạc Vỗ Ưu lấy ra Ngũ LỎI Phù. dùng lực lượng Cự Lực phủ để đối phó, hắn sẽ không dễ dỏng b Mạc Vò Ưu đảnh bại như vậy.
Tiếc là không có thuốc hối hặn.
Bày giờ, Sờ Trần chỉ cỏ thể sử dụng sức mạnh của Cự Lực phù đẻ giữ chân Sở Trần.
Vi Quang Đào chủ động xông tới trước mặt Sở Trần, cánh tay dập ra, thời gian hiêu lực của Cự Lực phủ cực kỳ ngắn,trong lòngVi Quang Đào vẫn còn một tia hy vọng, có lẽ Cự Lực phủ có thể giúp hắn đánh bại Sờ Trần?
Vi Quang Đào cảng nghĩ đến đây cảng hưng phấn, ra quyền như gió, dứt khoát vô cùng.
Bang! Nắm đấm của Vi Quang Đào va chạm với nắm dấm của Sờ Trần.
Nụ cười trên mặt Vi Quang Đào dần dần ngưng kết. một giây sau, hắn ta lại phát ra một tiếng rèn rĩthổng khổ đau đởn vô cùng!
A!! ! Một tiếng hét thảm thiết vang lên trên bầu trời Bản Sơn Đinh, cơ thẻ Vi Quang Đao không ngừng lăn trên mặt đắt, hắn vốn một thân bị thương thế, tồn thương do Tiều Ngũ Lôi Phù gây ra vẫn cỏn,hiện tại lại bị Sở Trằn cường thế dối quyền đụng bay, Vi Quang Đào không chịu nồi loại thống khồ nảy.
Đồng thời, trong lòng Vi Quang Đào cũng hiểu rõ, khoảng cách giữa mình và Sờ Trằn không thể chĩ bằng một Cự Lực phủ có thề khòa lấp được.
Hắn hoàn toàn giống như kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức minh.
Vi Quang Đào thất thủ.
Những người còn lại Tinh La Môn muốn dốc toàn ỉực cũng không thể
Nụ cưòi trên mặt Vi Quang Đào dần dần ngưng kết, một giãy sau, hắn ta lại phát ra một tiếng rên rlthống khổ đau đởn vô cùng!
A! Ị! Một tiếng hét thảm thiết vang lên trẽn bầu trời Bản Sơn Đinh, cơ thé Vi Quang Đao khỏng ngừng lãn trên mặt đât, hắn vốn một thân bị thương thế, tổn thương do Tiểu Ngũ Lôi Phù gây ra vẫn còn,hiện tại lại bj Sở Trần cường thế dối quyền đụng bay, Vi Quang Đào không chịu nổi loại thống khổ này.
Đồng thờỉ, trong lòng Vi Quang Đào cũng hiểu rõ, khoảng cách giữa minh và Sờ Trần không thể chí bằng một Cự Lực phủ có thể khỏa lấp được.
Hắn hoàn toàn giống như kiến càng lay cảy, không biết tự lượng sức minh.
Vi Quang Đào thất thủ.
Những người còn lại Tinh La Môn muốn dốc toàn lực cũng không thể
thoảt khỏi thảm cảnh này, dưới hòa lực được bật hết của Sở Trằn, quả that không cỏ kẻ nào có thể ứng phó dược.
Vào lúc này, Ninh Nguyên Thủy đang vô hạn áp sảt Mạc Vố ưu.
Hai mắt Ninh Nguyên Thủy lóe lẻn một tia điên cuồng, trong lúc lao về phía Mac Vô ưu, hắn van hét lên, ‘Giao Tinh Vàn Lệnh ra.”
Một cỗ cuồng phong từ phía sau lưng truyền đến, Ninh Nguyên Thủy không dám lơi lỏng, vội vàng nghiêng người tránh thoát.
Chỉ đến chậm trễ một giãy, Sở Trần đả đuổi kịp.
“Vì một cái Tình Vân Lệnh, ông đã phát bệnh rồi.°
Vẻ mặt của Sờ Trần lạnh lùng, không nói gi thêm với Ninh Nguyên Thủy, Ta đến trị bệnh giúp ông.”