Người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang cười, “Đại ca, ta đánh không lại hắn liền thôi đi, chẳng lẽ trốn không thoát sao? Mà lại, vì để phông vạn nhất, ta đã ở lại Thiền Thảnh đợi mấy giờ, tận tởi thời điểm này mới trờ về, không khả năng sẽ có người theo dôi, dù vậy, sau khi vào cửa tôi đã nhắc nhở bọn họ cẩn thận quan sát tinh hình xung quanh.”
“Nên là như thế.”
Nam nhân mặt trắng đứng lên, cẩn thận nhìn chằm chằm người đeo mạt nạ Thanhj-ang, ánh mẳt
cuối cùng rơi vào góc áo phía sau lưng người đeo mặt nạ Thanh Lang, sắc mặt đột nhiên đại biến, “Nhị dệ. ngươi thặt qua loa.”
Người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang đột nhiên đứng lên, “Chuyện gi vậy?”
“Lặp tức ròi khỏi đây.”
Nam tử mặt trắng nghiêm nghị nói, “Đi đâu cũng được, liền chuyền chỗ thôi. Tìm cơ hội đi thay quần áo trên người, cho người khác mặc quần áo của ngươi đi chỗ khác đi, thậm chí là rời khỏi Dương Thành, ngươi hăy đi tẳm rửa, sau đó hẵng về nhà.”
Người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang hiểu ý, không khỏi mắng to một tiếng, cũng không dám ở lại nữa, vội vàng đi ra cửa
đột nhiên, bước chân dừng lại quay đâu nài, “Đệ đến Tinh La tiếu điếm nhưng không nhìn thấy Lý Chân, mà lại đệ củng không cảm giác được có trong cơ thể hăn còn tồn tại, đệ cảm giác Lý Chấn là cố ỷ rời xa, nhưng vợ con cùa hắn vẫn còn trong tay của chúng ta, hắn tuyệt đổi không có can đảm chồy tron. Điều đậ lo lắng chính là, Lỷ Chấn đã bị bắt đi, hắn có thể hãy không đem hết sự tình mà hắn biết nói ra…”
“Ta sẻ giải quyết việc này, ngươi mau lặp tửc rời đi.”
Nam từ mặt trắng thúc giục, vẻ mặt ảm đạm, “Một khi bị Cửu Huyền Môn nhắm tởi, ngươi biết ý vị thế nào rồi đấy?”
Sau khi vội vàng đeo mặt nạ, nam tử đeo mặt nạ Thanh Lang rời khỏi phòng trà, đẩy cừa rời đi
Người đàn ông mặt trắng cũng nhanh chóng ra mệnh lệnh, gọi bà lão lưng còng tới, ngữ khí mang theo sát ý nhàn nhạt, “Ngươi tự mình đi một chuyến, chuyển đi vự con Lý Chấn, tùy thời giữ liên lạc, nếu như có cái gì dị động, có thể trực tiếp đem bọn họ xử lý.”
Bà lão lưng còng gật đầu, “Đã
hiểu.”
Sau khi người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang rời khỏi biệt thự Tây Quan, một bóng người ẩn hiện trong bóng tối cũng lặng lẽ rời đi.
Từ đầu đến cuối, không người phát giác.
Vào sáng sớm, Trương Vận Quốc đã đậy từ rất sớm, hay nói cách khác là đêm qua hắn mất ngủ.
Sau khi thí luyện Cửu Huyền Môn thất bái, Trương Vặn Quốc ưở về Thiền Thành ủ rũ.
Vốn nghĩ sau khi cùng Tống Gla chào hỏi, liền đến cho Thanh Phong đạo trưởng ở Thanh Phong Quan ẩn cư sinh hoạt, thật không nghĩ đến, mình rời đi ngắn ngủi mới một hái thảng, Tống Gía thế mà phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, mệnh cách mỗi người Tống Gía, hắn đều nhìn không thấu, mà con rể Tống Gỉa nãm nãm làm đồ đần, đột nhiẽn hơi lắc người trở thành Cửu Huyền Môn đại sư huynh.
Có vài lần Trương Vận Quốc cảm thấy mình đang mơ, nhưng sau
khi tự tát minh vài cái, hắn lại thấy mình cảng không thẻ ngủ được.
Trương Vận Quốc đẳy cửa ra.
Hắn đã quyết định nắm bắt cơ hội nảy, thực hiện ước mơ cả đời của hắn là tiến vào Cửu Huyền Môn, có thể kiểm hạch của mình thất bại, một nửa ước mơ của hắn đã bị phá hủy, cho nên nửa hy vọng còn lại cùa hắn chinh là Sở Trần.
“Đại sư, ngài đến sớm vậy.”
Tô Nguyệt vừa đi ra liền nhìn thấy Trương Vận Quốc, sửng sốt một hồi, lập tức hưng phấn nói: “Đại sư, trong lòng ta có một nghi vấn, ngài có thể gieo cho ta một quẻ được không?”
Ngươi đi chỗ khác! Trong lòng
Trương Vận Quốc thầm hét lên.
Muốn khóc không ra nước mắt.