Nơi này là y quán Liễu gia, Liễu Khai Hồng định đoạt.
“Mạn Mạn nói, nó muốn làm trợ lý của cậu.”
Đàn ông dù hung dữ đến đâu cũng không thể chịu nổi hành động như trẻ con của con gái.
Sở Trần cũng không có dị nghị gì.
Thậm chí đổi với anh mà nói, Liễu Mạn Mạn làm trợ thủ so với Liễu Khai Hồng còn tốt hơn, dù sao, lấy hình dáng ngoại hình của Liễu Mạn Mạn, ngồi bên cạnh cũng là một khung cảnh tươi đẹp, mà Liễu Khai Hồng… cây cổ thụ quạ mờ.
Trên mặt bàn còn bày một xấp vật phẩm thật dày, Liễu Khai Hồng thăm dò hỏi một câu, Sở Trần trả lời, là quà mang đến cho Liễu Thiên Thiên.
Quà cho Thiên Thiên.
Liễu Khai Hồng lo lắng nhìn Sở Trần xách quà đi ra phòng trà…
May mắn thực lực của sở Trần cường đại.
Nếu không, Liễu Khai Hồng cũng không biết Sở Trần có thể còn sống sót rời khỏi trang viên Liễu gia hay không, phần quà này, quá nặng nề.
Trong chòi nghỉ mát, Sở Trần vừa mới xuất hiện trong phạm vi tầm mắt Liễu Thiên Thiên, Liễu Thiên Thiên lập tức nhảy dựng
lên: “Sở Trần tới rồi.”
“Thận trọng.” Liễu Mạn Mạn nhắc nhở.
Liễu Thiên Thiên đè hưng phấn trong lòng xuống, một lần nữa ngồi xuống.
Liễu Như Nhạn tựa hồ tính đến sở Trần đến, cửa phòng mở ra, từ bên trong đi ra.
Liếc mắt nhìn sở Trần một cái, theo bản năng chạm vào đai lưng của minh một chút.
Hôm nay thắt rất chặt.
Trang phục cổ điển, mái tóc mềm mại, thần thái điềm tĩnh, quyến rũ vạn phần, thắt lưng buộc bụng, vóc người lồi lõm tất cả đều lộ ra.
Nhìn thấy Sở Trần trước tiên, Liễu Như Nhạn thần sắc kinh ngạc: “Ngươi…là võ đạo tông sư rồi?”
Vừa dứt lời, chị em Liễu gia đồng thời kinh hô.
Võ đạo tông sư?
Hai đạo ánh mắt tập trung ở trên người Sở Trần.
Các cô đều là sinh ra trong thế gia võ giả, hiểu được võ đạo tông SU’ có ý nghĩa gì.
Trở thành võ đạo tông sư, điều đó có nghĩa là có tư cách khai sơn lập phái, trở thành một đời tông sư.
Nhưng sở Trần… lại cũng là võ đạo tông sư?
Mình ngay cả Tiên Thiên cũng chưa tới… Liễu Thiên Thiên đột nhiên có chút tự ti.
Chênh lệch giữa người với người, sao có thể lớn như vậy.
May mắn thay, có món quà tối nay để chữa lành vết thương.
Liễu Thiên Thiên đã chú ý tới túi xách trong
tay Sở Trần, tuy rằng túi là túi bình thường, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự chờ mong của Liễu Thiên Thiên đối với phần quà này trong tay sở Trần.
“Mấy ngày nay vất vả cho Thiên Thiên rồi.” Sở Trần đi vào chòi nghỉ mát, có chút hổ thẹn: “Vì bảo vệ bên cạnh Tống Nhan, bỏ bê việc học của mình, ảnh hưởng đến việc nghiên cứu độc thuật.”
“Không sao đâu, bài tập sau này có thể từ từ làm.” Liễu Thiên Thiên lúc này khách khí nói: “Chủ yếu là chị Nhan an toàn.”
Quan hệ của hai cô ngược lại còn rất hòa hợp.
Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, Sở Trần đưa tay vào trong túi, lấy ra một
phần tập đề thật dày.
Mấy chữ to, đặc biệt chói mắt.
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm năm, mô phỏng ba năm.
Cuốn hóa học.
Trong chòi nghỉ mát, một trận yên tĩnh.
Liễu Thiên Thiên phát ra thanh âm thét chói
tai, giương nanh múa vuốt, nhào tới Sở Trần ra: “Lão nương liều mạng với anh!”
Sở Trần vội vàng né tránh: “Đây chính là một phần tâm ý của tôi.”
“Tôi phi!” Liễu Thiên Thiên muốn cùng sở Trần không chết không thôi.
Đây chính là món quà mà nàng chờ đợi từ lâu a!
Một bên, Liễu Mạn Mạn nhìn hai người, không nhịn được cười. . Truyện Điền Văn
Cuối cùng vẫn là Liễu Như Nhạn mở miệng ngăn cản Liễu Thiên Thiên.
“Phần bài tập này rất hay, Thiên Thiên, ta cho con một tháng, làm xong phần bài tập
này.” Liễu Như Nhạn mở miệng.
Liễu Thiên Thiên tức giận đến cả người run rẩy.
Nếu không phải cô cô ở đây, cô đã sớm cự tuyệt phần quà này của sở Trần.
Nhưng Sở Trần hết lần này tới lần khác đưa trước mặt cô cô.
Hắn khẳng định là cố ý!
Liễu Thiên Thiên vào giờ khắc này lập ra mục tiêu hoành tráng nhất đời mình… hạ độc Sở Trần!
“Về phòng ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Liễu Như Nhạn mở miệng nói với sở Trần, dẫn đầu xoay người.
Sở Trần khoa tay múa chân về phía Liễu Thiên Thiên: “Cố lên! Làm bài tập cho tốt, lần sau…”
“Không có lần sau!” Liễu Thiên Thiên đen mặt: “Tôi cho dù nuốt sống gặm sống phần đề thi này, cũng sẽ không tiếp nhận quà của anh nữa.”
Nhìn Sở Trần rời khỏi chòi nghỉ mát, Liễu Thiên Thiên thở phì ngồi xuống.
“Đề thi khá mới.” Liễu Mạn Mạn ngồi xuống, mở đề thi ra.
Liễu Thiên Thiên cảm giác đầu to: “Chị, một phần giấy thi dày như vậy, một tháng làm sao viết xong… Lần này em bị Sở Trần bẫy chết rồi.”
Liễu Mạn Mạn tiện tay lật lên: “Đề thi ngược lại rất nhiều, đầy đủ các loại đề tài, không hổ là đề thi đại học tiếng thách lừng lẫy… a.”
Liễu Mạn Mạn phát hiện trong đề thi còn kẹp mấy tờ giấy.
“Đây là cái gì?” Liễu Mạn Mạn tò mò cầm tờ giấy lên: “Bộ thượng Độc Vương Tâm Kinh.”
Liễu Thiên Thiên lập tức nhảy dựng lên: “Độc Vương Tâm Kinh?”
Liễu Thiên Thiên như lấy được vật quý, từ trong tay Liễu Mạn Mạn nhận lấy mấy tờ giấy này.
Giấy rất mới, nội dung trên hẳn là vừa viết lên không bao lâu.
Nhưng Liễu Thiên Thiên cẩn thận quan sát một hồi, con ngươi nóng rực phát sáng.
Độc Vương Tâm Kinh đã thất truyền, lại xuất hiện trên bài thi mô phỏng kỳ thi tuyển sinh đại học hóa học này.
Mặc dù nó chỉ là bộ thượng!
“Mạn Mạn nói, nó muốn làm trợ lý của cậu.”
Đàn ông dù hung dữ đến đâu cũng không thể chịu nổi hành động như trẻ con của con gái.
Sở Trần cũng không có dị nghị gì.
Thậm chí đổi với anh mà nói, Liễu Mạn Mạn làm trợ thủ so với Liễu Khai Hồng còn tốt hơn, dù sao, lấy hình dáng ngoại hình của Liễu Mạn Mạn, ngồi bên cạnh cũng là một khung cảnh tươi đẹp, mà Liễu Khai Hồng… cây cổ thụ quạ mờ.
Trên mặt bàn còn bày một xấp vật phẩm thật dày, Liễu Khai Hồng thăm dò hỏi một câu, Sở Trần trả lời, là quà mang đến cho Liễu Thiên Thiên.
Quà cho Thiên Thiên.
Liễu Khai Hồng lo lắng nhìn Sở Trần xách quà đi ra phòng trà…
May mắn thực lực của sở Trần cường đại.
Nếu không, Liễu Khai Hồng cũng không biết Sở Trần có thể còn sống sót rời khỏi trang viên Liễu gia hay không, phần quà này, quá nặng nề.
Trong chòi nghỉ mát, Sở Trần vừa mới xuất hiện trong phạm vi tầm mắt Liễu Thiên Thiên, Liễu Thiên Thiên lập tức nhảy dựng
lên: “Sở Trần tới rồi.”
“Thận trọng.” Liễu Mạn Mạn nhắc nhở.
Liễu Thiên Thiên đè hưng phấn trong lòng xuống, một lần nữa ngồi xuống.
Liễu Như Nhạn tựa hồ tính đến sở Trần đến, cửa phòng mở ra, từ bên trong đi ra.
Liếc mắt nhìn sở Trần một cái, theo bản năng chạm vào đai lưng của minh một chút.
Hôm nay thắt rất chặt.
Trang phục cổ điển, mái tóc mềm mại, thần thái điềm tĩnh, quyến rũ vạn phần, thắt lưng buộc bụng, vóc người lồi lõm tất cả đều lộ ra.
Nhìn thấy Sở Trần trước tiên, Liễu Như Nhạn thần sắc kinh ngạc: “Ngươi…là võ đạo tông sư rồi?”
Vừa dứt lời, chị em Liễu gia đồng thời kinh hô.
Võ đạo tông sư?
Hai đạo ánh mắt tập trung ở trên người Sở Trần.
Các cô đều là sinh ra trong thế gia võ giả, hiểu được võ đạo tông SU’ có ý nghĩa gì.
Trở thành võ đạo tông sư, điều đó có nghĩa là có tư cách khai sơn lập phái, trở thành một đời tông sư.
Nhưng sở Trần… lại cũng là võ đạo tông sư?
Mình ngay cả Tiên Thiên cũng chưa tới… Liễu Thiên Thiên đột nhiên có chút tự ti.
Chênh lệch giữa người với người, sao có thể lớn như vậy.
May mắn thay, có món quà tối nay để chữa lành vết thương.
Liễu Thiên Thiên đã chú ý tới túi xách trong
tay Sở Trần, tuy rằng túi là túi bình thường, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự chờ mong của Liễu Thiên Thiên đối với phần quà này trong tay sở Trần.
“Mấy ngày nay vất vả cho Thiên Thiên rồi.” Sở Trần đi vào chòi nghỉ mát, có chút hổ thẹn: “Vì bảo vệ bên cạnh Tống Nhan, bỏ bê việc học của mình, ảnh hưởng đến việc nghiên cứu độc thuật.”
“Không sao đâu, bài tập sau này có thể từ từ làm.” Liễu Thiên Thiên lúc này khách khí nói: “Chủ yếu là chị Nhan an toàn.”
Quan hệ của hai cô ngược lại còn rất hòa hợp.
Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người, Sở Trần đưa tay vào trong túi, lấy ra một
phần tập đề thật dày.
Mấy chữ to, đặc biệt chói mắt.
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm năm, mô phỏng ba năm.
Cuốn hóa học.
Trong chòi nghỉ mát, một trận yên tĩnh.
Liễu Thiên Thiên phát ra thanh âm thét chói
tai, giương nanh múa vuốt, nhào tới Sở Trần ra: “Lão nương liều mạng với anh!”
Sở Trần vội vàng né tránh: “Đây chính là một phần tâm ý của tôi.”
“Tôi phi!” Liễu Thiên Thiên muốn cùng sở Trần không chết không thôi.
Đây chính là món quà mà nàng chờ đợi từ lâu a!
Một bên, Liễu Mạn Mạn nhìn hai người, không nhịn được cười. . Truyện Điền Văn
Cuối cùng vẫn là Liễu Như Nhạn mở miệng ngăn cản Liễu Thiên Thiên.
“Phần bài tập này rất hay, Thiên Thiên, ta cho con một tháng, làm xong phần bài tập
này.” Liễu Như Nhạn mở miệng.
Liễu Thiên Thiên tức giận đến cả người run rẩy.
Nếu không phải cô cô ở đây, cô đã sớm cự tuyệt phần quà này của sở Trần.
Nhưng Sở Trần hết lần này tới lần khác đưa trước mặt cô cô.
Hắn khẳng định là cố ý!
Liễu Thiên Thiên vào giờ khắc này lập ra mục tiêu hoành tráng nhất đời mình… hạ độc Sở Trần!
“Về phòng ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Liễu Như Nhạn mở miệng nói với sở Trần, dẫn đầu xoay người.
Sở Trần khoa tay múa chân về phía Liễu Thiên Thiên: “Cố lên! Làm bài tập cho tốt, lần sau…”
“Không có lần sau!” Liễu Thiên Thiên đen mặt: “Tôi cho dù nuốt sống gặm sống phần đề thi này, cũng sẽ không tiếp nhận quà của anh nữa.”
Nhìn Sở Trần rời khỏi chòi nghỉ mát, Liễu Thiên Thiên thở phì ngồi xuống.
“Đề thi khá mới.” Liễu Mạn Mạn ngồi xuống, mở đề thi ra.
Liễu Thiên Thiên cảm giác đầu to: “Chị, một phần giấy thi dày như vậy, một tháng làm sao viết xong… Lần này em bị Sở Trần bẫy chết rồi.”
Liễu Mạn Mạn tiện tay lật lên: “Đề thi ngược lại rất nhiều, đầy đủ các loại đề tài, không hổ là đề thi đại học tiếng thách lừng lẫy… a.”
Liễu Mạn Mạn phát hiện trong đề thi còn kẹp mấy tờ giấy.
“Đây là cái gì?” Liễu Mạn Mạn tò mò cầm tờ giấy lên: “Bộ thượng Độc Vương Tâm Kinh.”
Liễu Thiên Thiên lập tức nhảy dựng lên: “Độc Vương Tâm Kinh?”
Liễu Thiên Thiên như lấy được vật quý, từ trong tay Liễu Mạn Mạn nhận lấy mấy tờ giấy này.
Giấy rất mới, nội dung trên hẳn là vừa viết lên không bao lâu.
Nhưng Liễu Thiên Thiên cẩn thận quan sát một hồi, con ngươi nóng rực phát sáng.
Độc Vương Tâm Kinh đã thất truyền, lại xuất hiện trên bài thi mô phỏng kỳ thi tuyển sinh đại học hóa học này.
Mặc dù nó chỉ là bộ thượng!