Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Diệp Thiếu Hoàng cẩn thận suy nghĩ một chút về biểu hiện cùa Vinh Đông tối hôm qua, quả thật giống như trúng tà.

“Đông Tử, tôi hòi anh, dư luận chiều nay chuyển hướng, anh có biết là nguyên nhân gì không?” Đây là nguyên nhân Diệp Thiếu Hoàng đổng ỷ gặp Vinh Đông.

“Lả tôi làm.” Vinh Đông nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nuốt không được ngụm ác khí này! Tôi không thể vô duyên vô cở bị tà vật xâm lấn, Thanh Phong đạo trưởng nói, tôi rất có thẻ là âm thầm bị người thi triển thủ đoạn gì, mởi bị tà vật xâm lấn, tôi hoài nghi, trăm phần trảm chính là Sở Trần! Cho nên, tôi hao phí một cái giá rất lớn, cũng cầu xin mẹ tôi, để bà lấy ra

một khoản tiền, tỉm không ít thủy quân, tạm thời đè cơn bão dư luận trên mạng xuống, nhưng, tôi kỳ quái chính là, đối phương thế nhưng không có phản kích, giống như không có tin tức, cho nên tôi mới khẩn cấp tới tìm Diệp đại ca, muốn nghe Diệp đại ca phân tích một chút.”

Diệp Thiếu Hoàng nhíu mày.



“Có phải lại là âm mưu gì của Sở Trần hay không?” Vinh Đông truy vấn một câu.

“Có lẽ tôi biết lý do tại sao.” Tiền Bộ Thiệu đột nhiên mờ miệng.

Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông đều tò mò nhìn Tiền Bộ Thiệu.

“Ngày hôm qua Sở Trần đối với chủng ta phản kích quá mức đột ngột, sau khi trở về, tôi cẩn thận

nghĩ tới, vấn đề tuyệt đối lá phát sinh trên người Mị Ảnh, chỉ là nguyên nhân chưa rõ.” Tiền Bộ Thiệu trầm giọng nổi: “Tôi tốn chút tiền, nghe được một tin tức, 3 cứ điểm Mị Ảnh ờ Thiền Thành, đều bị phá hùy.”

“Cái gì!” Vinh Đông chấn động: “Không phải là Sở Trần làm chứ?”

“Tôi suy đoán là Sở Trần tìm được hang ổ của Mị Ảnh, Mị Ảnh vì bảo vệ chính mình, bán đứng chúng ta, cho nên, írên mạng nồi lên trận phong bạo này, vẫn là lực lượng còn sót lại cùa Mị Ành, Đông Tử tiêu tiền mời thủy quân đến bắn tỉa, liền rất dễ dảng đè chuyện này xuống, dù sao, Mị Ảnh không có khả năng một mực thay Sỡ Trần làm việc.”

“Hóa ra là như vậy.” Vinh Đông



giật mình: “vẫn là đầu óc của Tiền thiếu đễ sử dụng, tôi thế nào cũng không nghĩ ra điểm này.”

Vinh Đông đột nhiên vỗ mạnh đùi: “Tôi hiểu rồi, Sở Trần làm như vậy, chính là muốn cho ba người trong nội bộ chúng ta tách rời, thuận tiện cho hắn đánh vỡ từng người một, đáng tiếc, Sở Trần ngàn tính vạn tính, cũng chưa chắc để cho hắn như nguyện.”

Diệp Thiếu Hoàng và Tiền Bộ Thiệu liếc nhau một cái.

“Đông Tử nổi đúng.” Tiền Bộ Thiệu nói: “Chúng ta còn phải đồng tâm hiệp lực, đối phó Sờ Trần.”

“Đông Tử, xin lỗi.” Diệp Thiếu Hoàng nói.


“Đều do Sở Trần.” Vinh Đông nghiến răng nghiến lợi: “Từ giờ trờ đi, chúng ta càng phải cẩn thận gấp bội, dùng sức lực gấp bội, tôi không tin, Sở Trần thật sự là tường đồng vách sắt, không có một chút sơ hở.”


“Bắc Trần của hắn sắp xong rồi.” Tiền Bộ Thiệu cười lạnh: “Kế tiếp giao cho tôi, tôi ngược lại muốn nhìn xem, Sở Trần có thể ở lĩnh vực dược phẩm ngăn cản được Tiền thị tôi nghiền ép hay không.”


Vinh Đông nội tâm kích động, thế nhưng nhanh như vậy đã nhắc tới Dược Phẩm Bắc Trần.


“Tiền thiếu, anh nói thuốc của Bắc Trần có cơ hội tiến vảo thị trường Thiền Thành sao?” Vinh Đông nhịn không được hỏi: “Có


thể làm cho Sờ Trần thất bại thảm hại, tôi cái gl cũng có thể làm!”


Tiền Bộ Thiệu trầm ngâm một hồỉ: “Hiện tại tạm thời không cần, Dược Phẩm Bãc Trần dự định thứ sáu tuần sau đưa ra thuốc mới cùa bọn họ, đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ chấn động.” Tiền Bộ Thiệu cười ha ha.


“Vậy tôi và Đông Tử liền mở to hai mắt, xem trận kịch hay này.” Diệp Thiếu Hoàng cười cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK