Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc - Sở Trần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm sao có thế thằn kì như thế!

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh phục hồi tinh thần sau đó, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hoàng Phủ Hòa Ngọc cũng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Sở Trần: “Nếu như người khác lấy lão gia tử tim vui vẻ, ta đã sớm đánh tát rồi.”

Không đánh Sở Trần, đó còn không phải là bởi vì đánh không lại.

“Có phải là nói đùa hay không, thử một lần không phải sẽ biết.” sỏ’ Trần thúc giục: “lên, hành động nhanh chóng một chút.”

Hoàng Phú Hòa Ngọc cầm lấy tờ giấy, nhìn lướt qua, vẻ mặt lại ngưng đọng.

Cái gì mực đỏ, giấy vàng, kim bạc…

Sờ Trần đây là muốn làm gì?

Dùng phương thức trừ tà đế lão gia tử đứng lên sao?



Hoàng Phủ Hòa Ngọc có chút dớ khóc dờ cười.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau đi đi.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh không nhìn Sờ Trần viết cái gì, nhưng mà, đêm nay nếu đă đáp ứng đế cho Sỏ’ Trần nhìn hai chân minh, tùy ý Sở Trần liều lĩnh một phen.

Hoàng Phủ Hòa Ngọc và Tống Thu đi ra thư phòng.

“Ngươi có biết sỏ’ Trần muốn mua cái gì không?” Hoàng Phủ Hòa Ngọc đưa giấy cho Tống Thu.

Tống Thu nhìn thoáng qua, lúc này mừng rỡ: “Thì ra chân Hoàng Phủ lão gia tử bị thương là bỏ’i vì cái này? Vậy thi không có bệnh tật gì, anh rể ở phương diện này là người trong nghề.”

Hoàng Phủ Hòa Ngọc trợn mắt há hốc mồm. Ai nấy đều điên rồi.

Hoàng Phủ Hòa Ngọc vừa đi, vừa thầm nghĩ

thầm, ta cho dù là tin sông Hoàng Hả sẽ chảy ngược, tin tưởng mặt trời sẽ mọc ờ phía tây đl ra, tin tưởng ta có thể sinh con, cũng không có khả nảng tin tướng, dùng cách bùa vẽ quỷ có thể khiến vết thương chân tra tắn lâo gia tử 15 năm chữa khỏi.

Hoàng Phù Hòa Ngọc tuy rằng biết Sở Trần có một vài thù đoạn cường đại thần kỳ, nhưng mà, chân lão gia tử nhà mình bị thương, Hoàng Phủ Hòa Ngọc cản bản không ôm bất kỳ hy vọng gì.

Tuy nói như vậy, Hoàng Phú Hòa Ngọc cũng không dám trì hoãn, không đến nửa giờ liền trờ về, đặt đồ đạc chuấn bị xong ờ trên mặt bàn.

“Đặt lão gia tử nẳm thẳng trên giường.” Sở Trần chỉ vào một chiếc giường nhỏ đặt ở một bên thư phòng: “Dùng kéo cắt hết quần từ bắp đùi xuống.”

Sờ Trần phân phó một câu, liền đi chuẩn bị việc của mình, Hoàng Phủ Hòa Ngọc muốn nói lại thôi, thấy lão gia tử cũng không có ý kiến gì, Hoàng Phù Hòa Ngọc cuối cùng vẫn

là dựa theo lời Sở Trần nói mà làm.



Nhìn lão gia tử 97 tuổi nằm trên giường, bị mình dùng kéo cắt quần ra, trong lòng Hoàng Phủ Hòa Ngọc đột nhiên có cảm giác tội lỗi, Hoàng Phù Hòa Ngọc hoàn toàn có lý do tin tướng, nếu như lúc này có những người khác trong Hoàng Phù gia đi tới, là có thể mắng chửi hắn còn không dám trả lời.

Lúc này, Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cũng nhìn thấy động tác của Sờ Trần.

Sớ Trần, đang vẽ bùa!

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh trợn mắt há hốc

mồm…

Tôi là ai.

Tôi đang ở đâu.

Tại sao tôi phải đáp ứng để Cho Sở Trần hồ nháo.

Sở Trần làm sao học được cái này?

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh dứt khoát nhắm mắt lại, quên đi, đế cho đứa nhỏ này choi đùa đi.

Không đến 10 phút, Sở Trần đã chuẩn bị thỏa đáng.

‘Tiểu Thu, cầm kim bạc đốt lên đèn dầu lên một chút.”

Sờ Trần phân phó Tống Thu một tiếng, cầm bùa đã vẽ xong đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Nguyên Cảnh.

Sở Trần ngồi xổm xuống, đồng thời vừa mớ miệng nói: “Nguyên Cảnh lão sư bị thương ờ

chân là 15 nàm trước tranh đoạt Thiên Cơ Huyền Đồ. sau lưng Thiên Cơ Huyền Đồ, có một thế lực kỳ môn, gọi là phái Thiên Cơ. Nguyên Cảnh lão sư chính là bị đệ tử phái Thiên Cơ đả thương, hai chân không cách nào đứng thẳng, cũng là bời vì trúng ‘Linh Nhân Phụ cốt Thuật’ trong Kỳ Môn Thiên Cơ Thuật.”

Trong lúc nól chuyện, Sở Trần đập mạnh bùa vào một bên đùi Hoàng Phủ Nguyên Cảnh.

‘“Linh Nhân Phụ cốt Thuật’ là cái gi?” Tống Thu nhịn không được hỏi.

“‘Linh Nhân Phụ cốt Thuật’, cũng có một loại thuyết pháp, càng thêm dễ lý giải, đó chính là thuật tiểu quỷ cắn xương.” sỏ’ Trần nói: “Đệ tử Phái Thiên Cơ thi triển thuật tiểu quỷ cắn xương trên hai chân Nguyên Cảnh lão sư, nếu mà không loại trừ chúng, tiều quỳ cắn xương, Nguyên Cảnh lão sư tự nhiên không có khả nàng đứng lên.” Ánh mắt Sờ Trần nhìn về phía Hoàng Phủ Nguyên Cảnh: “Nguyên Cảnh lão sư có phải cảm thấy bình thường không động hai chân thì không sao,

nhưng một khi hai chân thử đứng lên, sẽ đau đớn.”

Hoàng Phủ Nguyên Cảnh trong lòng đột nhiên chấn động, lúc này gật đầu, thốt ra: “Chính là như vậy.”

“Bời vì ngài di chuyển, tiểu quỷ liền cắn xương ngài.” Sờ Trần trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK