Ánh mắt Tống Thu lo lắng nhìn Sò’ Trần:
“Anh rề, đội hình đối phương có chút đáng
sợ a.”
“Yên tâm. tôi nhất định chiến thắng.” Sở Trằn trả lời.
Tống Thu yên lặng liếc anh một cái.
Nếu như nói là đánh nhau, Tống Thu tự nhiên không chùn bước tin tưởng.
Nhưng đây là văn đẩu, so tài cầm kỳ thi họa.
Nam Cung Quân từ bên ngoài đi vào.
“Thần tiên tỷ tỳ.” Tống Thu hô to, trong mắt
lo lắng đối với Sở Trần trong nháy mắt biến mất, anh rề nào có quan trọng hơn thần tiên tỷ tỷ a.
Ánh mắt Sở Trần cùng Nam Cung Quân liếc nhau một cái, gật gật đầu.
Xuất phát!
Xe của Tống gia chạy về phía phố cố Dương Thành.
Quảng trường phố cố, sáng sớm đã đông đúc.
Tất cả mọi người mong đợi.
Giang Ánh Đào cũng đến sớm, cùng Tư Đồ Tĩnh đi dạo ở chợ thư họa phố cố.
Đệ tử phái Thiên Cơ cũng trà trộn vào trong đám người.
Muôn hình muôn vẻ, những người có tâm tư đi tới quảng trường phố cồ.
Nhóm cồ vũ Bắc Trần do hạ Bắc dẫn đến
cũng nhanh chóng giành được vị trí thứ chín.
“Trận đấu còn chua bắt đầu, đã náo nhiệt như vậy.” Khu vực ghế khách quý, hai chị em Liễu Thiên Thiên cũng đang ngồi, đương nhiên, Liễu Quản tự nhiên sẽ không vắng mặt trong sự kiện này. Bẽn cạnh Liễu Quản còn có một người trung niên, lúc này ánh mắt Liễu Quản tràn ngập chờ mong, rốt cục có cơ hội tận mắt chứng kiến ‘Song Tiên Nhập Thần’ trong truyền thuyết.
“Mạn Mạn.” Một thanh âm vang lên.
Bạch Mộ trang phục cẩn thận, khuôn mặt lộ ra nụ cười tinh xảo, đi tới trước mặt Liễu
Mạn Mạn, gặt đầu cười, lập tức mở miệng với người đàn ông trung niên bên cạnh Liễu Quản: “Liễu thúc chào.”
Người đàn ông trung niên Liễu Khai Hoành, cha của Liễu Mạn Mạn.
Liễu Khai Hoành cười gật gật đầu: “Tiểu Mộ a, buổi giao lưu hôm nay này. ta vốn còn mong chờ cậu biếu hiện thật tốt.”
Thật xấu hồ.
Liễu Mạn Mạn nhìn thoáng qua Bạch Mộ khuôn mặt hơi cứng ngắc một chút, Liễu Khai Hoành quả thật không biết Bạch Mộ ở trước mặt Sở Tràn không chịu nối một kích.
Liễu Thiên Thiên cười hì hi một tiếng: ‘Đúng vậy, rắt nhiều người đều cảm thấy thắt vọng, dù sao cũng muốn xem một hồi quyết đấu công bằng giữa những thanh niên kiệt xuất.”
Bạch Mộ khách sáo nói vài câu rồi rời đi.
Liễu Mạn Mạn sẽ không vạch trần hắn, nhưng Liễu Thiên Thiên tiểu ma nữ này cái
gi cung se noi.
Quả nhiên, Bạch Mộ vừa đi được vài bước, liền nghe tháy Liễu Thiên Thiên phía sau mờ miệng: “Cha. cha không biết đâu. ngày đó tụ hội…
Tôi không nghe.
Bạch Mộ đi xa.
Liễu Khai Hoành thần sắc ngoài ý muốn: “Sở Trần dĩ nhiên ờ kĩ nàng đàn thắng Bạch Mộ?”
Liễu Khai Hoành đối với Bạch Mộ vẫn có vài phần hiếu biết.
Đúng.” Liễu Thiên Thiên vô cùng khẳng định giọng điệu.
Liễu Khai Hoành nhìn về phía Liễu Mạn Mạn.
Liễu Mạn Mạn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Lợi hại!” Liễu Khai Hoành cảm khái: “Khó
trách cầm sư cấp cao nhất Bạch gia đều ra tay, đây là muốn vì thất bại của Bạch Mộ đòi lại sân khẩu a.”
Liễu Thiên Thiên:???
Cũng là đúng, lời nói của minh có thể tín nhiệm thấp như vậy sao?
Liễu Thiên Thiên vốn còn muốn nói cho Liếu Khai Hoành, sỏ’ Trần không chỉ thắng Bạch Mộ, còn thắng La Vân Dương, nhưng hiện tại trong lòng có tính khí nhỏ nhen, kiên quyết không nói.
Buổi giao lưu vản đấu bắt đầu lúc 11 giờ
trưa.
Khoảng 10 giờ 20 phút, đoàn người Sở Trần đến. . T𝗿ải nghiệm đọc t𝗿𝑢𝙮ện số 1 tại ++ T𝗿𝐔mT𝗿𝑢 𝙮en.VN ++
“Trần ca.” Hạ Bắc còn đang chào hỏi Sở Trần từ xa, đồng thời vung tay lên, nhất thòi, đoàn cổ vũ Bắc Trần phía sau hò hét lên: “Sở tồng cố lên!”
“Sờ tổng tất thắng!”
Nhũng người xung quanh nghe thấy những lời này, có người theo bản nàng cười nhạo một tiếng.
“Sở Trần tất thắng? Không thua quá khó coi cũng là không tệ rồi.”
“Bạch Kỳ Thắng và bốn đại diện, trong lĩnh vực cầm kỳ thư họa, đều là dẫn đầu cấp bậc tông sư a.
“Sở Trần hiện tại có thể khiêm tốn một chút, đợi lát nữa sau khi so đấu mặt mũi cũng tốt hơn một chút.”
Hạ Bắc cũng nghe thấy một ít lời nói, hắn bĩu môi, không phản bác.
Hạ Bắc chờ mong biếu hiện của Sờ Trằn hôm nay.
Toàn bộ quá trinh sỏ’ Trần đánh bại ‘Cầm Họa Song Tuyệt’, hắn đă tận mắt chứng kiến.
Các người hoàn toàn không biết gì về bản lĩnh của Trần ca!
“Anh rề, đội hình đối phương có chút đáng
sợ a.”
“Yên tâm. tôi nhất định chiến thắng.” Sở Trằn trả lời.
Tống Thu yên lặng liếc anh một cái.
Nếu như nói là đánh nhau, Tống Thu tự nhiên không chùn bước tin tưởng.
Nhưng đây là văn đẩu, so tài cầm kỳ thi họa.
Nam Cung Quân từ bên ngoài đi vào.
“Thần tiên tỷ tỳ.” Tống Thu hô to, trong mắt
lo lắng đối với Sở Trần trong nháy mắt biến mất, anh rề nào có quan trọng hơn thần tiên tỷ tỷ a.
Ánh mắt Sở Trần cùng Nam Cung Quân liếc nhau một cái, gật gật đầu.
Xuất phát!
Xe của Tống gia chạy về phía phố cố Dương Thành.
Quảng trường phố cố, sáng sớm đã đông đúc.
Tất cả mọi người mong đợi.
Giang Ánh Đào cũng đến sớm, cùng Tư Đồ Tĩnh đi dạo ở chợ thư họa phố cố.
Đệ tử phái Thiên Cơ cũng trà trộn vào trong đám người.
Muôn hình muôn vẻ, những người có tâm tư đi tới quảng trường phố cồ.
Nhóm cồ vũ Bắc Trần do hạ Bắc dẫn đến
cũng nhanh chóng giành được vị trí thứ chín.
“Trận đấu còn chua bắt đầu, đã náo nhiệt như vậy.” Khu vực ghế khách quý, hai chị em Liễu Thiên Thiên cũng đang ngồi, đương nhiên, Liễu Quản tự nhiên sẽ không vắng mặt trong sự kiện này. Bẽn cạnh Liễu Quản còn có một người trung niên, lúc này ánh mắt Liễu Quản tràn ngập chờ mong, rốt cục có cơ hội tận mắt chứng kiến ‘Song Tiên Nhập Thần’ trong truyền thuyết.
“Mạn Mạn.” Một thanh âm vang lên.
Bạch Mộ trang phục cẩn thận, khuôn mặt lộ ra nụ cười tinh xảo, đi tới trước mặt Liễu
Mạn Mạn, gặt đầu cười, lập tức mở miệng với người đàn ông trung niên bên cạnh Liễu Quản: “Liễu thúc chào.”
Người đàn ông trung niên Liễu Khai Hoành, cha của Liễu Mạn Mạn.
Liễu Khai Hoành cười gật gật đầu: “Tiểu Mộ a, buổi giao lưu hôm nay này. ta vốn còn mong chờ cậu biếu hiện thật tốt.”
Thật xấu hồ.
Liễu Mạn Mạn nhìn thoáng qua Bạch Mộ khuôn mặt hơi cứng ngắc một chút, Liễu Khai Hoành quả thật không biết Bạch Mộ ở trước mặt Sở Tràn không chịu nối một kích.
Liễu Thiên Thiên cười hì hi một tiếng: ‘Đúng vậy, rắt nhiều người đều cảm thấy thắt vọng, dù sao cũng muốn xem một hồi quyết đấu công bằng giữa những thanh niên kiệt xuất.”
Bạch Mộ khách sáo nói vài câu rồi rời đi.
Liễu Mạn Mạn sẽ không vạch trần hắn, nhưng Liễu Thiên Thiên tiểu ma nữ này cái
gi cung se noi.
Quả nhiên, Bạch Mộ vừa đi được vài bước, liền nghe tháy Liễu Thiên Thiên phía sau mờ miệng: “Cha. cha không biết đâu. ngày đó tụ hội…
Tôi không nghe.
Bạch Mộ đi xa.
Liễu Khai Hoành thần sắc ngoài ý muốn: “Sở Trần dĩ nhiên ờ kĩ nàng đàn thắng Bạch Mộ?”
Liễu Khai Hoành đối với Bạch Mộ vẫn có vài phần hiếu biết.
Đúng.” Liễu Thiên Thiên vô cùng khẳng định giọng điệu.
Liễu Khai Hoành nhìn về phía Liễu Mạn Mạn.
Liễu Mạn Mạn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Lợi hại!” Liễu Khai Hoành cảm khái: “Khó
trách cầm sư cấp cao nhất Bạch gia đều ra tay, đây là muốn vì thất bại của Bạch Mộ đòi lại sân khẩu a.”
Liễu Thiên Thiên:???
Cũng là đúng, lời nói của minh có thể tín nhiệm thấp như vậy sao?
Liễu Thiên Thiên vốn còn muốn nói cho Liếu Khai Hoành, sỏ’ Trần không chỉ thắng Bạch Mộ, còn thắng La Vân Dương, nhưng hiện tại trong lòng có tính khí nhỏ nhen, kiên quyết không nói.
Buổi giao lưu vản đấu bắt đầu lúc 11 giờ
trưa.
Khoảng 10 giờ 20 phút, đoàn người Sở Trần đến. . T𝗿ải nghiệm đọc t𝗿𝑢𝙮ện số 1 tại ++ T𝗿𝐔mT𝗿𝑢 𝙮en.VN ++
“Trần ca.” Hạ Bắc còn đang chào hỏi Sở Trần từ xa, đồng thời vung tay lên, nhất thòi, đoàn cổ vũ Bắc Trần phía sau hò hét lên: “Sở tồng cố lên!”
“Sờ tổng tất thắng!”
Nhũng người xung quanh nghe thấy những lời này, có người theo bản nàng cười nhạo một tiếng.
“Sở Trần tất thắng? Không thua quá khó coi cũng là không tệ rồi.”
“Bạch Kỳ Thắng và bốn đại diện, trong lĩnh vực cầm kỳ thư họa, đều là dẫn đầu cấp bậc tông sư a.
“Sở Trần hiện tại có thể khiêm tốn một chút, đợi lát nữa sau khi so đấu mặt mũi cũng tốt hơn một chút.”
Hạ Bắc cũng nghe thấy một ít lời nói, hắn bĩu môi, không phản bác.
Hạ Bắc chờ mong biếu hiện của Sờ Trằn hôm nay.
Toàn bộ quá trinh sỏ’ Trần đánh bại ‘Cầm Họa Song Tuyệt’, hắn đă tận mắt chứng kiến.
Các người hoàn toàn không biết gì về bản lĩnh của Trần ca!